SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 08 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 08: HÔN SỰ5
Tối nào ăn cơm xong, cả nhà cũng ngồi ở phòng khách xem tivi
với nhau. Hy Lôi không thích xem tivi, nhưng chưa gì đã chui về phòng mình thì
không hay lắm, thế là ngày nào cô cũng ngồi xem một lát, mẹ chồng thích xem
phim Hàn, thi thoảng còn bình luận vài câu, có lúc còn khen Hy Lôi vài câu:
- Cái nhân vật nữ chính trong phim này mẹ thấy cũng chẳng ra
sao, còn không xinh bằng Hy Lôi nhà mình! Đúng không con trai!
Mỗi khi như
thế, Hứa Bân thường đắc ý nói:
- Đương nhiên rồi!
Hy Lôi nghe mẹ nói vậy, chỉ cười nhạt. Đa phần thì mẹ chồng
thấy cảm khái trước những cô con dâu hiền thục, đảm đang của Hàn Quốc:
- Nhìn con dâu Hàn Quốc ngoan ngoãn thế, lại hiểu phép tắc
nữa, lúc nào cũng cung kính với bố mẹ chồng.
Hy Lôi giả bộ như không nghe thấy, có lúc xem thấy trong
tivi có những cô gái rất giỏi giang trong công việc, lúc nào cũng ngẩng cao đầu
trước đám đàn ông, mẹ chồng lại chặc lưỡi:
- Một người đàn bà ra ngoài xuất đầu lộ diện, chỉ trỏ sai
bảo bọn đàn ông thì còn ra cái gì. Đàn bà cứ ngoan ngoãn ở nhà chăm chồng chăm
con phải tốt không!
Có lúc Hy Lôi không nhịn được phản bác vài câu:
- Mẹ, tư tưởng của mẹ từ đời nào rồi, xã hội hiện đại, ai có
năng lực thì người đó làm việc. Có những người phụ nữ chỉ hợp ở nhà chăm con,
nhưng có người thì hợp với cuộc sống ở công ty, không thể vơ đũa cả nắm được.
Mẹ chồng không nói lại được Hy Lôi, nhưng vẫn không chịu thua:
- Dù sao mẹ thấy đàn bà mạnh mẽ quá cũng không tốt!
Hàng ngày, thời gian cô thấy thoải mái nhất chính là lúc rửa
bát xong và về phòng của mình. Lên mạng, viết bài, đọc sách, nghe nhạc, tự do
tự tại, sau khi sự tự do của mình bị gói gọn trong gian phòng ngủ, Hy Lôi phát
hiện ra chỉ có nơi này là thuộc về mình thực sự.
Nhà bếp là khoảng trời riêng
của mẹ chồng, thư phòng là nơi bố chồng thường trong đó, tất cả đều là sách vở
và những bức tranh mà ông thích, phòng khách là nơi công cộng.
Nhưng cuối cùng
Hy Lôi mới phát hiện ra, thì ra phòng ngủ của mình thực ra là nơi hoàn toàn
không có chút riêng tư nào sau khi cô đi làm. Buổi tối rửa bát xong, lúc tìm đồ
lót, Hy Lôi phát hiện ra quần áo của mình ở trong tủ đã bị sắp xếp lại, nó
không có vẻ bừa bộn như trước mà được sắp xếp rất gọn gàng. Quyển sách mình đã
đọc xong tiện tay để ở đầu giường cũng được đặt lên giá sách. Những điều này
đều là mẹ chồng cô làm lúc dọn dẹp phòng sau khi họ đã đi làm.
Đúng thế, mẹ
chồng cô rất chăm chỉ dọn dẹp phòng ngủ của vợ chồng cô, nhưng trong lòng Hy
Lôi lại cảm thấy rất không thoải mái, mẹ chồng cô thì thấy chẳng có gì không ổn
cả, buổi tối lúc xem tivi, bà nói với Hy Lôi như thể đang dạy con gái mình:
- Con gái thì phải thu dọn phòng mình sạch sẽ một chút, thấy
quần áo trong tủ bừa bộn thì phải gập lại chứ.
Hy Lôi lặng lẽ lắng nghe,
không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng.
Cơ quan của Hy Lôi cách nhà 4, 5 bến xe buýt, 8 rưỡi sáng
vào làm, thói quen của Hy Lôi là dậy vào lúc 6 rưỡi sáng, nửa tiếng đánh răng
rửa mặt và chải đầu, nửa tiếng ngồi xe buýt, tới cơ quan là khoảng hơn 7h40
phút, sau đó thu dọn bàn làm việc rồi ăn sáng, thời gian vừa vặn. Nhưng từ sau
khi kết hôn, thói quen này đã bị phá vỡ. Giờ giấc ngủ nghỉ của mẹ chồng rất có
quy luật, hôm nào cũng không xem tivi quá 10 giờ, cứ đúng 10 giờ là đi ngủ,
sáng đúng 6 giờ là dậy, sau đó quét dọn ở bên ngoài, rồi còn phụ trách đứng
ngoài gọi họ:
- Con trai, Hy Lôi, dậy thôi, 6 giờ rồi. Chậm chạp là muộn
đấy.
Nếu không nghe thấy động tĩnh gì thì cứ cách 5 phút bà lại gọi
một lần. Hứa Bân ý chí rất kiên cường nên anh vẫn có thể ngủ tới 7 rưỡi trong
tiếng gọi của bà. Lâu dần, đồng hồ sinh học của Hy Lôi cũng bị điều chỉnh về
trước nửa tiếng, cứ tới 6 giờ là cô tự động tỉnh. Tới cơ quan cô lại phải ngủ
bù một chút, đồng nghiệp Tiểu Lộc ở cùng ban biên tập đùa cô:
- Còn trẻ, đừng lao lực quá nhé!
Hy Lôi cười khổ trong bụng, họ đâu biết ở nhà mình có một
cái đồng hồ báo thức rất tận tâm!
Có thể đây chính là hôn nhân! Cô nhớ lại câu nói kinh điển
của Trương Ái Linh, “Đời người giống như một chiếc váy xinh đẹp, trong đó chứa
đầy rận!”, trong lòng cô thầm nói với mình: thay đổi, không thể thay đổi, hãy
chấp nhận đi!
No comments
Post a Comment