KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 90 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 21 :TÔI ĐÃ BIẾT KIỀM CHẾ
CHƯƠNG 90:
Eddie bạn hắn can:
Kìa Gabe. Nó chỉ là trẻ con thôi mà.
Ông ta quay lại quắc mắc, giả giọng the thé nhại:
Chỉ là trẻ con thôi mà.
Hai gã còn lại cười ồ lên ngớ ngẩn.
Gabe Cóc Chết cười mỉa, nhe hàm răng ám khói thuốc lá:
Lần này tao tha. Cho mày năm phút lấy quần áo cuốn xéo khỏi đây. Đến phút
thứ sáu là tao gọi cảnh sát đấy.
Mẹ tôi van vỉ:
Em xin anh!
Gabe quay sang bà:
Nó là tội phạm. Để nó biến luôn. Dính vào chỉ mang họa.
Tôi chỉ muốn mở nắm Thủy triều. Nhưng gươm không hại người thường, mà
Gabe là người thường theo nghĩa hèn mọn nhất.
Mẹ kéo tay tôi:
Percy, đi với mẹ. Ta vào phòng con, nhanh lên.
Tôi để mặc mẹ lôi xềnh xệch, hai tay run lên vì giận.
Phòng bừan bộn đồ dùng của Gabe Cóc Chết. Góc này là đống bình điện hỏng,
góc kia có bó hoa héo quắt hắn mang về sau buổi phỏng vấn của Barbara Walters.
Con à, dượng chỉ giận quá mất khôn thôi. Từ từ để mẹ nói cho. Rồi mọi
chuyện sẽ ổn thỏa.
Mẹ! Không bao giờ ổn cả đâu. Còn dượng Gabe thì còn khổ mãi.
Vậy… nghỉ hè con theo mẹ đến chỗ làm. Đầu năm, để mẹ tìm trường nội trú…
Kìa mẹ.
Bà nhìn xuống:
Mẹ đang cố. Chỉ cần… con cho mẹ ít thời gian.
Một kiện hàng hiện trên giường tôi. Ít nhất tôi còn tỉnh táo để thề một
giây trước nó chưa có ở đó.
Hộp bìa cứng cũ nát ấy đựng vừa trái bóng rổ. Địa chỉ người nhận bên
ngòai do chính tay tôi viết:
Gửi các thần
Đỉnh Olympia
Tầng thứ 600, tòa nhà Empire State
New York, NY
Cùng những lời chúc tốt đẹp nhất
PERCY JACKSON
Nắp hộp có chữ bút dạ đen ghi địa
chỉ nhà mẹ Sally, kèm mấy chữ: TRẢ CHO NGƯỜI GỬI
Tôi hiểu ngay ý cha tôi nói lúc ở Olympia.
Một bưu kiện. Một quyết định.
Cho dù con có làm bất cứ điều gì, hãy nhớ rằng con là con của cha. Con là
con trai của Thần Biển.
Tôi nhìn mẹ:
Mẹ có muốn dượng Gabe đi luôn không?
Không dễ đâu con. Mẹ…
Chỉ cần mẹ nói một tiếng. Gã đểu cáng ấy dám đánh mẹ. Giờ mẹ muốn hắn đi
luôn không?
Mẹ ngần ngừ, thoáng gật đầu:
Có. Mẹ sẽ nói chuyện thẳng thắn với dượng. Nhưng con không làm thay mẹ được.
Để mẹ tự giải quyết.
Tôi nhìn chiếc hộp.
Tôi muốn làm thay mẹ, đem hộp ra bàn lấy thứ bên trong ra. Tôi sẽ có bộ
tượng đẹp trang trí cho phòng khách.
Tôi nghĩ thầm: “Các anh hùng trong thần thoại Hy Lạp toàn làm thế. Gabe
Cóc Chết đáng bị xử nghiêm khắc.”
Nhưng chuyện các anh hùng toàn kết thúc bi thảm. Cha mới dạy tôi thế.
Hình ảnh địa ngục hiện về trong tôi. Tôi tưởng tượng cảnh hồn ma Gabe lê
bước đời đời trên cánh đồng Asphodel, hoặc bị tra tấn sau hàng rào dây kẽm gai
của ngục thất Trừng Phạt, hoặc chơi bài suốt đời trong vạc dầu sôi ngập đến thắt
lưng đồng thời phải nghe cả nhạc opera. Tôi lấy quyền gì bắt người ta phải chịu
khổ như vậy, ngay cả người đó là Gabe?
Nếu trước đây một tháng, tôi sẽ không chùn tay. Nhưng giờ khác rồi.
Tôi bảo mẹ:
Con làm thay mẹ được. Chỉ cần nhìn vào hộp này, ông ta sẽ không bao giờ
làm phiền mẹ nữa.
Liếc qua kiện hàng, mẹ hiểu ngay. Bà lùi lại:
Percy! Con không được làm thế.
Thần Poseidon tôn mẹ là nữ hoàng. Cha nói người như mẹ tìm cả ngàn năm
không thấy.
Mẹ tôi đỏ mặt:
Con đừng…
Đáng lẽ mẹ không phải khổ như vầy. Mẹ nên đi học cho có bằng cấp. Sau đó
làm nhà văn, lấy người tốt bụng, có nhà cửa đàng hoàng. Đừng chỉ vì bảo vệ con
mà phải sống với Gabe. Giờ con tự lo được. Đừng thèm ông ta nữa.
Mẹ lau nước mắt.
Khẩu khí con tôi giống cha y hệt. Có lần ông còn định ngăn thủy triều lên
vì mẹ. Ông đòi xây cung điện dưới đáy biển tặng mẹ. Cha con tưởng chỉ cần ông vẫy
tay, mọi rắc rối của mẹ sẽ tan biến.
Thế có gì sai đâu?
Mẹ nhìn tôi đăm đăm:
Mẹ tưởng con hiểu biết hơn thế. Nửa dòng máu mẹ chảy trong con, chắc con
hiểu mẹ. Cuộc đời mẹ chỉ có ý nghĩa nếu mẹ được quyết định cuộc sống của riêng
mình. Mẹ không thể để thần thánh, thậm chí con trai quyết định thay. Mẹ phải có
can đảm… sống độc lập. Việc con làm vửa rồi nhắc mẹ nhớ điều đó.
Chúng tôi im lặng nghe tiếng quật bài, chửi thề và bình luận thể thao
trên kênh ESPN ngòai phòng khách.
Vậy con để hộp lại. Nếu hắn dám bắt nạt mẹ thì…
Mẹ tái mặt nhưng gật đầu:
Con định đi đâu?
Trại Con Lai.
Chỉ nghỉ hè… hay ở luôn?
Tùy tình hình, mẹ ạ.
Nhìn thẳng mắt nhau, hai mẹ con cùng đồng thuận chờ đến cuối hè sẽ quyết
định.
Mẹ hôn trán tôi:
Người hùng của mẹ. Con cừ nhất đấy.
Nhìn quanh phòng lần cuối, tôi linh cảm sẽ không bao giờ quay lại nơi
này. Lát sau tôi theo mẹ ra cửa.
Gabe Cóc Chết nói với theo:
Chuồn lẹ hả mày? Cút đi cho rảnh nợ.
Tôi không cam lòng. Chẳng lẽ tôi bỏ qua cơ hội trả thù duy nhất này ư?
Tôi lại bỏ đi, không cứu mẹ khỏi địa ngục trần gian này ư?
Hắn quát nạt:
Sally, sao lâu thế? Thịt nướng đâu hả?
Mắt mẹ lóe lên tia giận dữ. Tôi nhẹ lòng: biết đâu mẹ xử lý tốt hơn tôi.
Để tự bà quyết định vẫn hơn.
Có thịt nướng ngay đây. Ngon đến mức kinh ngạc.
Mẹ nháy mắt với tôi. Trước khi cửa khép lại, tôi kịp thấy mẹ chăm chú ngắm
xới bạc như thể chọn tư thế đúng cho tượng Gabe Cóc Chết trong vườn.
No comments
Post a Comment