CHƯƠNG 12 - GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TRUYỆN NGÔN TÌNH
GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN: CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Tác giả: Tả Nhi Thiến
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 12:
"Cháu cũng chỉ nghĩ tốt
cho Mịch Nhi mà thôi!"
Tố Tâm cũng tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Bạch, lời của cháu là có ý gì?"
"Bởi vì cháu biết, nhất định Mịch Nhi sẽ muốn ở chung một chỗ với dì Tố Tâm, cho nên cháu mới đề nghị như vậy!" Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, bình tĩnh mà nói.
"Đúng vậy, đương nhiên là em muốn ở cùng mẹ rồi!" Mịch Nhi gật đầu thừa nhận.
"Nhưng. . . . . . Nhưng tại sao cháu lại đề nghị ở lại nhà nháu tại thành phố K chứ?" Mục Thần và Tố Tâm đồng thời lên tiếng hỏi.
Đối mặt với sự chèn ép của chú Mục Thần và dì Tố Tâm ở chung một chỗ, sắc mặt Tiểu Bạch không thèm đổi sắc mà nhíu mày nói: "Đầu tiên, di Tố Tâm muốn kiên trì trở về căn cứ nhưng chú Mục Thần không cho, sau đó, dì Tố Tâm cũng không muốn Mịch Nhi bị đưa sang Mĩ, vì vậy. . . . . . Vì vậy không bằng mọi người đều ở lạ thành phố K là được rồi."
Tiểu Bạch giảo hoạt liếc mắt nhìn qua Tố Tâm, rồi mới nói tiếp: "Cháu nghĩ, chắc chắn dì Tố không muốn ở tại nhà chú Mục Thần tại thành phố K đâu? Vì vậy nghe theo ý muốn của Mịch Nhi, thì nên tiếp tục ở tại nhà cháu không phải tốt hơn sao?"
Mịch Nhi lại bị lời nói của Tiểu Bạch làm cho mù mịt, cô bé nghiêng đầu khó hiểu mà hỏi: "Ý muốn của em là ở nhà anh sao? Tại sao em lại không biết!"
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt màu tím của Mịch Nhi, nhẹ giọng nhắc nhở mà nói: "Tiểu Muội. . . . . . Không phải em muốn ở cùng Tiểu Muội sao?" Chỉ cần nhắc tới thần tượng Bách Tiểu Muội của Mịch Nhi cũng là em gái của mình, thì cậu không cần phải sợ Mịch Nhi không chịu mắc câu!
Quả nhiên Mịch Nhi vui mừng vỗ tay: "Đúng vậy, em muốn ở chung với Bách Tiểu Muội, mãi mãi cũng không rời nhau!" Cô bé đã bị tin này làm cho dao động, thậm chí không quên tâm nguyện lớn nhất của mình, là được ở cùng thần tượng!
Tố Tâm cũng tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Bạch, lời của cháu là có ý gì?"
"Bởi vì cháu biết, nhất định Mịch Nhi sẽ muốn ở chung một chỗ với dì Tố Tâm, cho nên cháu mới đề nghị như vậy!" Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, bình tĩnh mà nói.
"Đúng vậy, đương nhiên là em muốn ở cùng mẹ rồi!" Mịch Nhi gật đầu thừa nhận.
"Nhưng. . . . . . Nhưng tại sao cháu lại đề nghị ở lại nhà nháu tại thành phố K chứ?" Mục Thần và Tố Tâm đồng thời lên tiếng hỏi.
Đối mặt với sự chèn ép của chú Mục Thần và dì Tố Tâm ở chung một chỗ, sắc mặt Tiểu Bạch không thèm đổi sắc mà nhíu mày nói: "Đầu tiên, di Tố Tâm muốn kiên trì trở về căn cứ nhưng chú Mục Thần không cho, sau đó, dì Tố Tâm cũng không muốn Mịch Nhi bị đưa sang Mĩ, vì vậy. . . . . . Vì vậy không bằng mọi người đều ở lạ thành phố K là được rồi."
Tiểu Bạch giảo hoạt liếc mắt nhìn qua Tố Tâm, rồi mới nói tiếp: "Cháu nghĩ, chắc chắn dì Tố không muốn ở tại nhà chú Mục Thần tại thành phố K đâu? Vì vậy nghe theo ý muốn của Mịch Nhi, thì nên tiếp tục ở tại nhà cháu không phải tốt hơn sao?"
Mịch Nhi lại bị lời nói của Tiểu Bạch làm cho mù mịt, cô bé nghiêng đầu khó hiểu mà hỏi: "Ý muốn của em là ở nhà anh sao? Tại sao em lại không biết!"
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt màu tím của Mịch Nhi, nhẹ giọng nhắc nhở mà nói: "Tiểu Muội. . . . . . Không phải em muốn ở cùng Tiểu Muội sao?" Chỉ cần nhắc tới thần tượng Bách Tiểu Muội của Mịch Nhi cũng là em gái của mình, thì cậu không cần phải sợ Mịch Nhi không chịu mắc câu!
Quả nhiên Mịch Nhi vui mừng vỗ tay: "Đúng vậy, em muốn ở chung với Bách Tiểu Muội, mãi mãi cũng không rời nhau!" Cô bé đã bị tin này làm cho dao động, thậm chí không quên tâm nguyện lớn nhất của mình, là được ở cùng thần tượng!
Nói xong, cô bé bổ nhào vào
người Tố Tâm, nóng lòng đụng đưa cánh tay năn nỉ Tố Tâm: "Mẹ, chúng ta ở lại
chỗ này được không! Mẹ biết đấy, con rất thích nhân vật Bách Tiểu Muội, con muốn
ở chung một chỗ với em ấy, mẹ, chúng ta không về được không. . . . . ."
Tố Tâm liếc nhìn sắc mặt thâm trầm của Mục Thần, lại vừa liếc nhìn con gái bảo bối, cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng đành gật đầu: "Được rồi, con muốn ở lại thì ở lại, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục ở lại tạm thời nhà dì Liên Hoa--"
Mục Thần không nói gì cả, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch Nhi hưng như vậy, cũng không thể nào nói ra những lời từ chối cô bé.
Ít nhất, ở tại gia đình Liên Hoa, so với Mịch Nhi trở về trụ sở bí mật, cũng tốt hơn việc anh không tìm được!
Nghe thấy một nhà ba người Mịch Nhi đồng ý, Tiểu Bạch len lén ra dấy chữ V trong lòng, khóe mắt không ngừng bộc lộ cảm xúc vui sướng.
Cậu biết mà, chỉ cần Mịch Nhi kiên trì ở tại nhà cậu, thì di Tố Tâm cũng sẽ khuất phục, mà chú Mục Thần không thể nói lại hai người bọn họ!
Vì vậy bước đầu mục đích cũng đã đạt được!
Giống như kỳ vọng cha vừa mới nói, cậu ở trước mặt cha mẹ Mịch Nhi, phải dùng chí thông minh kéo Mịch Nhi lại!
Sau đó, mục đích cuối cùng, cậu muốn để Mịch Nhi mãi mãi ở bên cạnh mình!
Tố Tâm liếc nhìn sắc mặt thâm trầm của Mục Thần, lại vừa liếc nhìn con gái bảo bối, cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng đành gật đầu: "Được rồi, con muốn ở lại thì ở lại, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục ở lại tạm thời nhà dì Liên Hoa--"
Mục Thần không nói gì cả, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch Nhi hưng như vậy, cũng không thể nào nói ra những lời từ chối cô bé.
Ít nhất, ở tại gia đình Liên Hoa, so với Mịch Nhi trở về trụ sở bí mật, cũng tốt hơn việc anh không tìm được!
Nghe thấy một nhà ba người Mịch Nhi đồng ý, Tiểu Bạch len lén ra dấy chữ V trong lòng, khóe mắt không ngừng bộc lộ cảm xúc vui sướng.
Cậu biết mà, chỉ cần Mịch Nhi kiên trì ở tại nhà cậu, thì di Tố Tâm cũng sẽ khuất phục, mà chú Mục Thần không thể nói lại hai người bọn họ!
Vì vậy bước đầu mục đích cũng đã đạt được!
Giống như kỳ vọng cha vừa mới nói, cậu ở trước mặt cha mẹ Mịch Nhi, phải dùng chí thông minh kéo Mịch Nhi lại!
Sau đó, mục đích cuối cùng, cậu muốn để Mịch Nhi mãi mãi ở bên cạnh mình!
Mục Thần thở dài, nhẹ nhàng
nói với Tố Tâm: "Nếu cô cũng cùng Mịch Nhi ở lại nhà họ Triển, vậy tôi nói
cho Liên Hoa một tiếng, cũng vì Mịch Nhi làm một ít việc."
"Tôi nghe thấy mọi người đang gọi tên tôi thì phải?" Ngay lúc Mục Thần đang mải nói chuyện, Liên Hoa liền kéo theo Triển Thiếu Khuynh xuất hiện trước mặt bọn họ, Liên Hoa cười hỏi Mục Thần và cả Tố Tâm, "Nhìn ra, mấy người đã cùng nhất trí? Nếu như cần giúp đỡ gì, cứ việc nói thẳng không cần khách sáo!"
Mặc dù Triển Thiếu Khuynh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Mục Thần đứng cùng Tố Tâm, suýt nữa thì hít một ngụm khí lạnh: "Mục thần, anh và Tố Tâm. . . . . . Làm sao hai người lại có quan hệ như vậy! Tôi thấy vô cùng tò mò câu truyện của hai người đấy, nể mặt từng là bạn cũ, có thể nói ra hay không?"
"Vậy hãy tới đây cùng nhau nói đi. . . . . ."
Mịch Nhi nhìn cha mẹ mình và cha mẹ anh Tiểu Bạch cùng nhau đi sang bàn đá nói chuyện, lúc này nới dám thở phào nhẹ nhõm: "Chao ôi, cuối cùng cũng không phải nghe cha mẹ tranh cãi nữa rồi! Vừa nãy em còn thấy sợ bọn họ ầm ĩ mà đánh cả nhau, sẽ lôi kéo em chia thành hai nửa!"
Tiểu Bạch xoa đầu Mịch Nhi, an ủi mà nói: "Em yên tâm, có anh ở đây, sẽ không có bất kỳ ai có thể làm em bị thương!"
Mịch Nhi cọ cọ vào lòng bàn tay của cậu, mơi chợt nghiêng đầu mà hỏi: "Đúng rồi, em vẫn còn muốn hỏi anh Tiểu Bạch, những lời anh nói lúc nãy là có ý gì, cái gì gọi là phụ trách với em, tại sao lại khiến mẹ em tức giận như vậy?"
"Khụ khụ. . . . . ." Tiểu Bạch không nghĩ tới Mịch Nhi sẽ hỏi trực tiếp như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai đỏ lên. Ho khan mấy tiếng, cậu mới lôi kéo cánh tay Mịch Nhi nghiêm túc và nói, "Bởi vì -- bởi vì đã hôn miệng em, nên anh đã đoạt đi nụ hôn đầu của em, cho nên. . . . . . Cho nên về sau anh sẽ cưới em . . . . . ."
"Tôi nghe thấy mọi người đang gọi tên tôi thì phải?" Ngay lúc Mục Thần đang mải nói chuyện, Liên Hoa liền kéo theo Triển Thiếu Khuynh xuất hiện trước mặt bọn họ, Liên Hoa cười hỏi Mục Thần và cả Tố Tâm, "Nhìn ra, mấy người đã cùng nhất trí? Nếu như cần giúp đỡ gì, cứ việc nói thẳng không cần khách sáo!"
Mặc dù Triển Thiếu Khuynh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Mục Thần đứng cùng Tố Tâm, suýt nữa thì hít một ngụm khí lạnh: "Mục thần, anh và Tố Tâm. . . . . . Làm sao hai người lại có quan hệ như vậy! Tôi thấy vô cùng tò mò câu truyện của hai người đấy, nể mặt từng là bạn cũ, có thể nói ra hay không?"
"Vậy hãy tới đây cùng nhau nói đi. . . . . ."
Mịch Nhi nhìn cha mẹ mình và cha mẹ anh Tiểu Bạch cùng nhau đi sang bàn đá nói chuyện, lúc này nới dám thở phào nhẹ nhõm: "Chao ôi, cuối cùng cũng không phải nghe cha mẹ tranh cãi nữa rồi! Vừa nãy em còn thấy sợ bọn họ ầm ĩ mà đánh cả nhau, sẽ lôi kéo em chia thành hai nửa!"
Tiểu Bạch xoa đầu Mịch Nhi, an ủi mà nói: "Em yên tâm, có anh ở đây, sẽ không có bất kỳ ai có thể làm em bị thương!"
Mịch Nhi cọ cọ vào lòng bàn tay của cậu, mơi chợt nghiêng đầu mà hỏi: "Đúng rồi, em vẫn còn muốn hỏi anh Tiểu Bạch, những lời anh nói lúc nãy là có ý gì, cái gì gọi là phụ trách với em, tại sao lại khiến mẹ em tức giận như vậy?"
"Khụ khụ. . . . . ." Tiểu Bạch không nghĩ tới Mịch Nhi sẽ hỏi trực tiếp như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai đỏ lên. Ho khan mấy tiếng, cậu mới lôi kéo cánh tay Mịch Nhi nghiêm túc và nói, "Bởi vì -- bởi vì đã hôn miệng em, nên anh đã đoạt đi nụ hôn đầu của em, cho nên. . . . . . Cho nên về sau anh sẽ cưới em . . . . . ."
"Hả!?" Mịch Nhi cảm
thấy giật mình, kêu to ra tiếng, "Rõ ràng là anh cắn môi em mà, cắn em đau
muốn chết, chứ đâu phải là hôn! Chứ còn lâu em mới chịu gả cho anh, anh sẽ bắt
nạt em thôi, còn nụ hôn đầu của em cũng không bao giờ cho anh!"
Mịch Nhi nhanh chóng tránh ra xa Tiểu Bạch, thì ra phụ trách là có ý này! Chẳng lẽ anh Tiểu Bạch lại muốn khi dễ cô bé nữa sao!
Nói đùa, cô bé sẽ không gả cho anh đâu!
"Vậy, vậy ư, thì ra đó không được coi là hôn. . . . . ." Tiểu Bạch chần chừ trước mặt Mịch Nhi mấy giây, rồi chợt dứt khoát đưa cánh tay ra, kéo lấy Mịch Nhi mềm nhũn vào trong ngực mình.
"Vậy thì thế này. . . . . ."
Nói xong, cậu cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mỏng êm ái đặt lên môi đỏ mọng mềm mại của Mịch Nhi, che lấy dấu răng in trên cánh môi cô bé.
Nếu như Mịch Nhi coi rằng lúc nãy không phải là hôn, thì bây giờ cậu sẽ đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của cô bé! Chăc chắn lần này cô bé không thể không chịu thừa nhận!
Mịch Nhi nhanh chóng tránh ra xa Tiểu Bạch, thì ra phụ trách là có ý này! Chẳng lẽ anh Tiểu Bạch lại muốn khi dễ cô bé nữa sao!
Nói đùa, cô bé sẽ không gả cho anh đâu!
"Vậy, vậy ư, thì ra đó không được coi là hôn. . . . . ." Tiểu Bạch chần chừ trước mặt Mịch Nhi mấy giây, rồi chợt dứt khoát đưa cánh tay ra, kéo lấy Mịch Nhi mềm nhũn vào trong ngực mình.
"Vậy thì thế này. . . . . ."
Nói xong, cậu cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mỏng êm ái đặt lên môi đỏ mọng mềm mại của Mịch Nhi, che lấy dấu răng in trên cánh môi cô bé.
Nếu như Mịch Nhi coi rằng lúc nãy không phải là hôn, thì bây giờ cậu sẽ đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của cô bé! Chăc chắn lần này cô bé không thể không chịu thừa nhận!
Không giống với cái cắn hả giận
vừa rồi, đã dùng hết sức mà gặm cắn, lần này, Tiểu Bạch đưa lên cái hôn dịu
dàng ấm áp nhất, giống như cơn gió mát nhẹ lướt qua cành liễu, giống như ánh trăng
sáng rọi mặt đất, lại nhẹ nhàng giống như nước.
Chuyện này chỉ có thể coi như là nụ hôn đơn giản nhất, chỉ có cánh môi va chạm cánh môi, chứ không có bất kỳ sự thắm thiết nào, không có lời lẽ thừa thãi**, Tiểu Bạch ôm lấy Mịch Nhi, khom người cúi đầu, rụt rè lại cương quyết, vụng về nhưng to gan hôn môi của cô bé.
Cho dù nụ hôn đùa giỡn của hai nhân vật chính là cậu nhóc tám tuổi và cô bé bốn tuổi, nhưng Mịch Nhi đã bị hành động của Tiểu Bạch dọa cho bất ngờ đến nỗi trợn to hai mắt mà sửng sốt, nhưng lúc này Tiểu Bạch đã hoàn toàn hạ quyết tâm, cậu sẽ cố gắng bắt chước bộ dạng mà cha hôn mẹ, để đưa tình cảm của mình truyền lại cho Mịch Nhi.
Với cô bé, cậu đã nhận định là vợ mình.
Tiểu chinh thái đẹp trai hôn Lolita xinh đẹp, hình ảnh đẹp đẽ hoàn mỹ này giống như tác phẩm nghệ thuật, khiến người nào cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
"Hai đứa đang làm gì đấy!"
Nhưng mà, hai giọng nói người lớn đột ngột vang lên, thoáng chốc phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ.
Chuyện này chỉ có thể coi như là nụ hôn đơn giản nhất, chỉ có cánh môi va chạm cánh môi, chứ không có bất kỳ sự thắm thiết nào, không có lời lẽ thừa thãi**, Tiểu Bạch ôm lấy Mịch Nhi, khom người cúi đầu, rụt rè lại cương quyết, vụng về nhưng to gan hôn môi của cô bé.
Cho dù nụ hôn đùa giỡn của hai nhân vật chính là cậu nhóc tám tuổi và cô bé bốn tuổi, nhưng Mịch Nhi đã bị hành động của Tiểu Bạch dọa cho bất ngờ đến nỗi trợn to hai mắt mà sửng sốt, nhưng lúc này Tiểu Bạch đã hoàn toàn hạ quyết tâm, cậu sẽ cố gắng bắt chước bộ dạng mà cha hôn mẹ, để đưa tình cảm của mình truyền lại cho Mịch Nhi.
Với cô bé, cậu đã nhận định là vợ mình.
Tiểu chinh thái đẹp trai hôn Lolita xinh đẹp, hình ảnh đẹp đẽ hoàn mỹ này giống như tác phẩm nghệ thuật, khiến người nào cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
"Hai đứa đang làm gì đấy!"
Nhưng mà, hai giọng nói người lớn đột ngột vang lên, thoáng chốc phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ.
Mục Thần tràn ngập tức giận,
bước nhanh từ xa tới đó, quát tháo với Tiểu Bạch: "Liên Tĩnh Bạch, cháu
buông Mịch Nhi ra! Cháu cách xa con bé một chút!"
Tố Tâm cũng gấp gáp, gần như đột phá tốc độ, chạy thật nhanh đến bên con gái, cô tiến tách hai đứa nhỏ đang ôm lấy nhau, kéo Mịch Nhi bảo vệ sau lưng, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo.
Mịch Nhi bị cha mẹ kéo ra khỏi lồng ngực của anh Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím cũng bị giật mình sau cú ngạc nhiên, cô bé luống cuống giơ tay lên, run rẩy bịt kín đôi môi bị anh Tiểu Bạch hôn qua:"A. . . . . ."
Dù hai đứa bé đã tách nhau ra, nhưng trong não Mục Thần vẫn còn lưu lại hình ảnh vừa rồi, con gái bảo bối của anh lại bị thằng nhóc Tiểu Bạch này khi dễ! Đều là lỗi của anh, không có canh phòng nghiêm ngặt tên nhóc Liên Tĩnh Bạch có ý xấu này, cũng chưa có giáo dục cho Mịch Nhi phải bảo vệ mình!
Lập tức, anh cắn răng nghiến lợi dặn dò con gái: "Mịch Nhi, không được để cho cậu ta đến gần con! Không cho phép con để ý đến cậu ta nữa!"
Trong lòng Tiểu Bạch không còn sự ấm áp nữa, trước mắt là hai người lớn có sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm cậu, thế nhưng cậu cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, vênh cằm nói: "Chú Mục thần, cháu thay Mịch Nhi từ chối lời chú! Cháu nói rồi, em ấy là của cháu, sau này cháu sẽ phụ trách cuộc sống của em ấy!"
"Chuyện của Mịch Nhi còn chưa tới phiên cháu thay nó quyết định!" Tố Tâm lại khó có khi đứng cùng một chiến tuyến với Mục Thần, lời nói của cô lạnh lùng uy hiếp Tiểu Bạch: "Dì nói cho cháu biết, trước khi Mịch Nhi tìm được người mình yêu, thì dì sẽ không cho phép bất kì ai ép buộc con bé! Tiểu Bạch, cho dù cháu là con trai của Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, cho dù cháu mang loại gen thiên tài, thì dì cũng sẽ không giao Mịch Nhi cho cháu!"
Tố Tâm cũng gấp gáp, gần như đột phá tốc độ, chạy thật nhanh đến bên con gái, cô tiến tách hai đứa nhỏ đang ôm lấy nhau, kéo Mịch Nhi bảo vệ sau lưng, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo.
Mịch Nhi bị cha mẹ kéo ra khỏi lồng ngực của anh Tiểu Bạch, đôi mắt màu tím cũng bị giật mình sau cú ngạc nhiên, cô bé luống cuống giơ tay lên, run rẩy bịt kín đôi môi bị anh Tiểu Bạch hôn qua:"A. . . . . ."
Dù hai đứa bé đã tách nhau ra, nhưng trong não Mục Thần vẫn còn lưu lại hình ảnh vừa rồi, con gái bảo bối của anh lại bị thằng nhóc Tiểu Bạch này khi dễ! Đều là lỗi của anh, không có canh phòng nghiêm ngặt tên nhóc Liên Tĩnh Bạch có ý xấu này, cũng chưa có giáo dục cho Mịch Nhi phải bảo vệ mình!
Lập tức, anh cắn răng nghiến lợi dặn dò con gái: "Mịch Nhi, không được để cho cậu ta đến gần con! Không cho phép con để ý đến cậu ta nữa!"
Trong lòng Tiểu Bạch không còn sự ấm áp nữa, trước mắt là hai người lớn có sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm cậu, thế nhưng cậu cũng dũng cảm ngẩng đầu lên, vênh cằm nói: "Chú Mục thần, cháu thay Mịch Nhi từ chối lời chú! Cháu nói rồi, em ấy là của cháu, sau này cháu sẽ phụ trách cuộc sống của em ấy!"
"Chuyện của Mịch Nhi còn chưa tới phiên cháu thay nó quyết định!" Tố Tâm lại khó có khi đứng cùng một chiến tuyến với Mục Thần, lời nói của cô lạnh lùng uy hiếp Tiểu Bạch: "Dì nói cho cháu biết, trước khi Mịch Nhi tìm được người mình yêu, thì dì sẽ không cho phép bất kì ai ép buộc con bé! Tiểu Bạch, cho dù cháu là con trai của Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, cho dù cháu mang loại gen thiên tài, thì dì cũng sẽ không giao Mịch Nhi cho cháu!"
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment