BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 43 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 43 : ĐỐI DIỆN 5
Bàn tay này mới nãy còn đầy tức giận
nắm tay chị kéo qua đường, nhưng giờ đây nó tràn đầy sức mạnh khiến chị yên
lòng, bàn tay đó nắm chặt tay chị.
Mặc Sênh từ từ quay đầu lại, Dĩ Thâm
đang nhìn chị, một sự bình thản đau đớn trong đáy mắt anh.
“Anh ấy… đã đoán ra?”
Quả nhiên.
Mặc Sênh nghe tiếng Dĩ Thâm chậm rãi
lạnh lùng:
- Rất xin lỗi, cô ấy không còn là…
- Ông nhận lầm người rồi.
Bị Mặc Sênh ngắt lời, Dĩ Thâm dừng lại,
quay sang chị ánh mắt băn khoăn.
Mặc Sênh nhẹ nhàng thoát khỏi tay Dĩ
Thâm, nhìn thẳng vào mắt ông Lâm Tường Hòa, nhắc lại giọng cương quyết:
- Ông nhận lầm người rồi.
Chính chị cũng không ngờ chị có thể
bình tĩnh đến thế. Chị biết sớm muộn gì cũng phải đối diện với cuộc hôn nhân
này, nhưng tuyệt đối không phải vào lúc này, không phải trước mặt Dĩ Thâm và
bạn bè của anh. Dù Dĩ Thâm chịu đựng được chị cũng không muốn anh bị người ta
chỉ trỏ bàn tán về quá khứ của chị. Dĩ Thâm vốn là con người rất tự trọng.
- Nhận nhầm ư? Sao có thể? Ha ha… bà
Ưng bà không đùa đấy chứ?
Lâm Tường Hòa có vẻ bối rối nhưng vẫn không tin ông
ta có thể nhầm.
Đang dùng dằng thì phòng khách của
khách sạn lại mở.
Lời chào trịnh trọng của đội ngũ nhân
viên:
- Hoan nghênh quí khách!
Lại thu hút sự chú ý của mọi người
trong phòng.
Được một đám đông tháp tùng, một người
đàn ông cao lớn đĩnh đạt bước vào, bộple sang trọng vắt tay, bước chân mau lẹ,
phong thái đường hoàng, ánh đèn rực rỡ trong phòng càng làm tôn vẻ đẹp, sự tự
tin của một người thành đạt.
Tố Mẫn nhận ra ông hiệu trưởng trong
đám người mới vào, bất giác chăm chú nhìn người đàn ông đi giữa, không biết ông
ta là ai mà ông hiệu trưởng có thái độ trân trọng thế.
Chính lúc đó Lâm Tường Hòa reo lên, vẫy
tay về phía đám người vừa mới vào:
- Tổng giám đốc Ưng, bà Ưng ở đây!
Câu nói Tổng giám đốc Ưng lập tức khiến
Tố Mẫn nhớ ra một cái tên Ưng Quân, tổng giám đốc SOSO người đã tặng trường cũ
một tòa nhà.
Sau tiếng gọi của Lâm Tường Hòa, Ưng
Quân đứng lại quay đầu về phía người vừa gọi, đám người đi cùng cũng đứng lại.
Ưng Quân thoáng ngập ngừng, cặp lông
mày lưỡi mác nhíu lại, rồi lạ giãn ra, anh quả quyết đi về phía Lâm Tường Hòa.
Hình như không thấy Mặc Sênh khi đó
đang đứng sững người không có phản ứng gì, Ưng Quân lướt qua Mặc Sênh đến bên
Lâm Tường Hòa nói rất lịch sự:
- Thì ra là chủ tịch Lâm, đang định
ngày mai đến thăm ông, không ngờ gặp ở đây.
Lâm Tường Hòa ngạc nhiên xen lẫn phấn
khởi nói:
- Không dám, không dám, cảm ơn giám đốc
Ưng Quân chiếu cố, vậy mà vừa rồi Ưng phu nhân lại bảo tôi nhận nhầm người
Ông ta chỉ Mặc Sênh đứng bên.
Ưng Quân liếc nhìn Mặc Sênh, mỉm cười:
- Hơi giống. Nhưng vợ tôi đang đi nghỉ
ở Thụy Sỹ, mắt của chủ tịch Lâm có phải có vấn đề không?
- Thật thế sao?
Lâm Tường Hòa nhìn
Mặc Sênh đầy nghi hoặc, miệng lắp bắp:
– Đúng thế, đúng thế, bây giờ tôi mới
thấy là không giống lắm
Nói đoạn, cúi gập người về phía Mặc Sênh
Xin lỗi.
Tôi nhầm, xin lỗi, thật đáng tiếc.
Mặc Sênh bối rối lắc đầu.
- May mắn gặp nhau ở đây, nếu chủ tịch
Lâm không ngại, xin mời dùng bữa với chúng tôi.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Sau đó hai người sánh vai nhau đi ra.
Mặc Sênh ngẩng đầu, mắt tối sầm, Dĩ
Thâm nhìn theo hai người đàn ông. Cảm thấy ánh mắt bất an của Mặc Sênh, Dĩ Thâm
nghiêng đầu về phía chị, giọng nói dịu dàng pha chút bông đùa nhưng vẫn nghiêm
túc.
- Nghĩ đi, xem về nhà viết bản kiểm
điểm thế nào.
Mặc Sênh ngây người nhìn anh, cúi đầu
không nói.
Dĩ Thâm đón điếu thuốc từ tay Viêm, lại
quay sang Mặc Sênh:
- Sao lại qua đường kiểu đó, đã nhắc
rồi sao vẫn quên?
…
Ưng Quân và những người cùng đi rẽ sang
hành lang bên trái, đúng lúc sắp khuất sau bức tường anh bất chợt quay đầu nhìn
về phía Mặc Sênh, cùng lúc Dĩ Thâm ngước nhìn. Ánh mắt hai người đàn ông gặp
nhau.
Sự việc này càng khiến những người
trong nhóm Dĩ Thâm cảm thấy hình như có gì uẩn khúc trong quan hệ của Mặc Sênh
và người đàn ông vốn là cựu sinh viên của trường, giờ đang nổi tiếng bởi sự
thành đạt và món tiền khổng lồ ủng hộ trường cũ, nhưng thấy Dĩ Thâm hoàn toàn
bình thản như không có chuyện gì, nên cũng không quan tâm nữa bắt đầu chuyện
trò sôi nổi. Họ đều biết Ưng Quân và sự thành đạt của anh trên đất Mỹ, cảm thấy
Mặc Sênh và anh ta có khoảng cách, nếu họ đúng là vợ chồng mới là chuyện lạ.
Khách sạn đã tìm được bàn cho nhóm,
trưởng ban lễ tân của khách sạn rối rít xin lỗi, ngỏ ý để tạ lỗi họ sẽ giảm giá
mười phần trăm.
- Vậy là tiết kiệm được mấy trăm
Viêm
phấn khởi cười hà hà.
Không khí trên bàn tiệc đặc biệt sôi
nổi, mọi người đua nhau nhắc lại chuyện xưa. Mặc Sênh tâm trạng nặng nề, mọi
người xung quanh ai nấy đều vui vẻ nhưng chị không sao cười được. Có người thậm
chí còn nhắc chuyện Mặc Sênh trả lời câu hỏi của giáo sư Chu trong giờ giảng
pháp luật.
Mặc Sênh lúng túng hỏi nhỏ Dĩ Thâm:
- Sao họ biết, họ đâu cùng khóa với
anh.
Dĩ Thâm mỉm cười:
- Em không biết em rất nổi tiếng ở khoa
anh sao?
Số là, giáo sư Chu khi lên lớp cho các
khóa sau thường nhắc lại chuyện đó, ông kể khóa trước có một cô gai theo người
yêu lên lớp nghe giảng, bị giáo sư gọi trả lời câu hỏi, kết quả là… Giáo sư kể
rất sinh động hấp dẫn làm sinh viên được trận cười thoải mái.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment