BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 32 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 32 : ĐẮM SAY 3 

Một lần chị giận anh, vì sao thì không nhớ, một mình mang sách vở lên lớp tự học, rõ ràng đang giải toán cao cấp vậy mà khi định thần nhìn lại, trên tờ giấy nháp dày đặc tên Hà Dĩ Thâm 

Sau đó, đằng sau lưng vang lên tiếng Dĩ Thâm: 

- Mặc Sênh, em viết sai rồi 

Anh mỉm cười nhìn vào mắt chị. 

- Làm gì có chuyện đó 

Mặc Sênh bị bắt quả tang, xấu hổ cầm bút viết lại từng nét rồi đưa cho anh 

– Hà Dĩ Thâm sai ở chỗ nào đâu? 

- Sai ở chỗ trật tự các nét, bộ khả trong chữ Hà phải viết bộ khẩu bên trong trước, sau đó mới đến mới nét móc. Nào, viết lại đi. 

Thấy anh tỏ vẻ nghiêm túc như vậy chị đành cầm bút viết lại từng nét, sau khi viết xong mới phản ứng lại: 

- Ờ, tại sao em phải viết tên anh nhỉ! 

Ký xong Mặc Sênh trao lại cho cô bán hàng, cô gái đưa cái túi đựng áo cho chị mỉm cười tiễn khách: 

- Lần sau chị lại đến nhé! 

Hồi ức cũ khiến cho tâm trạng Mặc Sênh vừa vui vẻ vừa ảm đạm. Ra khỏi cửa hiệu chị bỗng dừng lại. 

Những ngày ngọt ngào xưa đã xa vời, còn nỗi buồn hiện tại cứ bám riết, bao giờ họ mới có thể quay trở lại những ngày hạnh phúc xưa? Tình trạng như hiện nay đến bao giờ mới kết thúc? 

*** 

Đoán là Dĩ Thâm không về sớm, Mặc Sênh giải quyết bữa tối ngoài đường, hơn tám giờ mới về nhà. 

Mở cửa, trong phòng tối om. 

Đang mò mẫm tìm công tắc điện, thì một giọng đàn ông trầm ấm vang lên: 

- Về rồi sao? 

Dĩ Thâm? Vì chưa chuẩn bị về tâm lí nên Mặc Sênh giật mình. 

Tiếng nói vọng ra từ ban công, bóng dáng cao lớn, anh đứng quay lưng về phía chị, không ngoảnh đầu lại. Không khí nặng nề bao quanh họ. 

- Tại sao không nghe điện thoại? 

 Dĩ Thâm hỏi nhỏ, đốm lửa của điếu thuốc lóe lên giữa các ngón tay. 

Điện thoại ư? Điện thoại di động ư? 

Mặc Sênh lấy điện thoại trong túi ra, thấy đã tắt máy: 

- Điện thoại hết pin 

 Chị nói nhỏ. 

“Hết pin? Thì ra là vậy”.

 Dường như Dĩ Thâm thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của anh bỗng trở nên mệt mỏi: e 

- Em ngủ sớm đi. 

- Vâng 

 Mặc Sênh trả lời, nghĩ một lát, chị nói như đã hạ quyết tâm 

– Dĩ Thâm… em có chuyện muốn nói với anh. 

- Chuyện gì? 

Mặc Sênh cắn môi ấp úng: 

- Em cảm thấy chúng mình thế này không giống như vợ chồng, chúng mình… 

- Thật ư? 

Giọng Dĩ Thâm vẻ giễu cợt 

– Vậy vợ chồng phải như thế nào? Về mặt này em có kinh nghiệm hơn tôi. 

Không có tiếng trả lời, Dĩ Thâm tắt thuốc ngoảnh đầu nhìn. Cách đó mấy bước Mặc Sênh đứng ngây người, tay cầm túi, đầu cúi gầm như người có tội, môi mím chặt, mặt tái nhợt. 

- Em mua áo cho anh 

 Mặc Sênh nói, mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà 

– Nhưng em mua bằng thẻ của anh, anh có muốn thử không? 

Nỗi buồn lại trỗi dậy, Dĩ Thâm nắm tay một cách vô ý thức. 

Bao nhiêu năm qua, anh đã mơ tới ngày này, Mặc Sênh đứng trước mặt anh, giơ tay có thể chạm vào người cô ấy, hoàn toàn không phải là ảo giác. Bây giờ cô ấy đã thực sự đứng trước anh, bằng xương, bằng thịt, anh còn muốn gì nữa? 

- Em… 

 Dĩ Thâm dịu giọng, giọng nói dịu dàng đột nhiên dừng lại, ngước nhìn mái tóc của chị, anh tái mặt. 

Cảm nhận ánh mắt gay gắt của anh, Mặc Sênh ngẩng đầu. Anh ấy đang nhìn mái tóc của mình ư? Chị lúng túng: 

- Em …em mới sửa tóc. 

- Tôi có mắt, tự nhìn được 

 Giọng nói khô khan, ánh mắt như ngưng lại, cuối cùng anh quay mặt đi, dường như nếu tiếp tục nhìn anh sẽ không chịu nổi. 

Dĩ Thâm lại châm thuốc hút, lúc sâu mới nói như cố nén điều gì: 

- Em đi ngủ đi. 

- Nhưng… 

- Bây giờ không nên nói gì với tôi nữa 

 Anh thô bạo ngắt lời. 

Mặc dù rất mệt nhưng Mặc Sênh không hề buồn ngủ, nằm trên giường nghe tiếng bước chân của Dĩ Thâm từ ban công đến phòng sách, từ phòng sách đến phòng khách, sau đó là tiếng đóng cửa, cuối cùng tất cả hoàn toàn yên tĩnh.
Chị không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào. 

Sáng hôm sau, tỉnh dậy cảm thấy cổ họng khô rát, theo kinh nghiệm bấy lâu, có lẽ chị lại bị cảm. Dĩ Thâm đã ra khỏi nhà, Mặc Sênh tìm thuốc uống, ăn bữa trưa qua loa, vẫn thấy khó chịu, bèn đi ngủ. 
 
Khi tỉnh giấc, bên ngoài cửa sổ, trời đã tối. Dĩ Thâm đứng cạnh giường đặt tay lên trán chị, anh có vẻ lo lắng. 

Mặc Sênh nhìn anh tưởng mình đang nằm mê. Dĩ Thâm bỏ tay ra, nói diu dàng:

- Dậy đi, tôi đưa em đến bệnh viện. 

- Không cần, không nghiêm trọng đâu, em chỉ bị cảm thôi. 

- Em đang sốt. 

- Em uống thuốc rồi 

 Mặc Sênh kiên quyết. 

Dĩ Thâm nhìn chị gật đầu, không nói gì, đi ra. Mặc Sênh tưởng anh không kiên nhẫn được nữa, bỗng nhiên lại thấy thất vọng. 

Nhưng Dĩ Thâm đã quay trở lại, tay cầm chiếc áo lên đưa cho chị: 

- Em mặc hay để tôi giúp? 

Chai nước truyền chầm chậm nhỏ giọt, Mặc Sênh đang ở bệnh viện. Nghĩ lại vừa rồi anh gần như cưỡng bức để anh mặc áo len cho chị, Mặc Sênh xấu hổ, đỏ mặt liếc trộm người đang đọc tài liệu trước mặt, tự dưng thấy bực với chính mình, bỗng dưng lăn ra ốm! 

Cảm thấy có ánh mắt nhìn, Dĩ Thâm ngẩng đầu, Mặc Sênh vội vàng cụp mắt nhìn sang chỗ khác. Anh làm ra vẻ không nhìn thấy, như chợt nhớ ra điều gì, anh đứng dậy đi ra ngoài lát sau trở lại với cuốn tạp chí trong tay, đặt lên giường, cạnh chị. 

Mặc Sênh cũng giả bộ không nhìn thấy: 

- Không sao cứ để mặc cô ấy. vợ mình muốn nghiên cứu thử đầu tư chứng khoán cũng tốt. 

Mặc Sênh thuận tay vớ tờ báo. Cái gì thế này? Chẳng có mấy chữ, chỉ toàn những con số, những thuật ngữ chuyên môn làm chị càng thêm nhức đầu. 

Hối hận quá! 

Mắt liếc nhìn tờ báo xanh xanh đỏ đỏ Dĩ Thâm mới để. Rất muốn lấy xem, lại liếc nhìn Dĩ Thâm anh đang cúi đầu đọc tài liệu, hình như rất chăm chú. 

Không nên chú ý đến anh ấy… Tay run run xê dịch, lúc sắp lấy được thì Dĩ Thâm lật sang trang, chị lập tức lại rụt tay.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.