BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 24 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 24 : LY HỢP 3


Mặc Sênh hít một hơi thật sâu: 

- Đi thôi. 

- Chắc chắn chứ? 

Mặc Sênh gật đầu, tất cả đã được định đoạt, nhưng chị lại rất bình tĩnh: 

- Anh còn nhớ anh từng nói gì không? Sau này anh nhất định là chồng em, vậy tại sao em không sớm thực hiện quyền lợi của mình. 

Anh nghiêng đầu, giọng cứng nhắc: 

- Còn thực tế chứng minh, suy nghĩ đó chỉ tạo nên sai lầm, em vẫn muốn đi vào vết xe đổ ư? 

Mặc Sênh mỉm cười, nhắc lại: 

- Đi thôi. 

*** 

Ủy ban nhân dân đã có mấy đôi đến chờ, họ ngồi sát nhau thầm thì nói chuyện. Chỉ có chị và Dĩ Thâm, mỗi người đứng một góc như tượng, thu hút những cái nhìn hiếu kì của những đôi xung quanh. 

Cô gái mặt tròn ngồi cạnh Mặc Sênh tò mò nhìn chị rất lâu. Mặc Sênh bắt đầu cảm thấy khó chịu, chị lịch sự mỉm cười với cô ta, cô ta cũng cười đáp lại, nhân đó lân la bắt chuyện: 

- Anh chị cũng đến đăng kí? 

“ồ, hỏi hay lắm!”

 Mặc Sênh gật đầu. 

Cô gái nhìn Dĩ Thâm vẻ ngưỡng mộ: 

- Chồng chị đẹp trai thế! 

- Này, này 

 Chàng trai ngồi bên cạnh cô ta lập tức lên tiếng 

– Chồng em còn đẹp trai hơn! 

- Thật không?

 Cô gái đỏ mặt liếc nhìn chàng trai, đoạn ngẩng lên, chỉ lên trời 

– Trông kìa, trông kìa, trời gió không to sao mây bay nhiều thế?

Chàng trai mỉm cười âu yếm nhìn cô gái: 

- Bởi vì có chồng em đang thổi chứ sao. 

Mặc Sênh bật cười. Hạnh phúc của họ sao mà tự nhiên thế, dễ dàng thế, nếu…

Chị nhìn Dĩ Thâm, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không có bất kì biểu hiện nào. 

- Anh chị quen nhau như thế nào? 

 Cô gái lại bắt chuyện, dường như rất tò mò về họ.

Quen nhau như thế nào ư? Chuyện xảy ra lâu rồi. Mặc Sênh không tiện từ chối, chị nói vừa đủ hai người nghe: 

- Lúc đó tôi mới vào đại học, thích chụp ảnh, thường mang máy ảnh chạy khắp nơi, một lần nhìn thấy anh ấy đứng cạnh một cái cầu, vậy là tôi bấm máy, và bị anh ấy phát hiện… 

- Tôi đi ra ngoài một lát 

 Dĩ Thâm đột nhiên đứng lên, ngắt lời chị, đi luôn ra ngoài, không đợi chị phản ứng. 

Cô gái nhìn theo Dĩ Thâm, sự ngưỡng mộ ban đầu biến thành sự thông cảm: 

- Chồng chị ghê thế. 

- Đúng đấy! 

 Mặc Sênh phụ họa. 

Lát sau nhân viên hành chính xuất hiện. Không thấy Dĩ Thâm trở lại, Mặc Sênh ra ngoài tìm, anh đứng ngoài cửa hút thuốc, quay lưng về phía chị. 

- Bây giờ cô đi cũng vẫn kịp 

 Nghe tiếng chân chị anh nói, không quay lại. 

Biết anh không nhìn thấy, nhưng chị vẫn lắc đầu: 

- Vào đi 

- Mặc Sênh, đây là lựa chọn của em 

 Tiếng Dĩ Thâm nặng nề phía trên đầu chị 

– Bắt đầu từ bây giờ, coi như chúng ta dày vò lẫn nhau suốt đời, tôi sẽ không buông tha em. 

Mới chớm thu, tiết trời còn chưa lạnh lắm, nhưng đột nhiên Mặc Sênh cảm thấy hơi lạnh từ trong gió, lạnh từ bàn chân lên tới ngực. 

Sau đó là những thủ tục. Mặc Sênh không khỏi băn khoăn. Chỉ bằng mấy thứ đó, vài tờ giấy, một con dấu, mà có thể ràng buộc suốt đời hai con người vốn xa lạ nhau, bất luận họ từng như thế nào. 

Một tiếng đồng hồ trước, chị còn chưa hề nghĩ đến chị và anh lại trở thành vợ chồng, sự thay đổi quá nhanh này dường như khiến chị nghi ngờ những gì đang xảy ra có phải là hiện thực…? 

- Kí tên đi! 

 Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của Dĩ Thâm 

– Bây giờ em không còn cơ hội để hối hận nữa. 

Lúc đó chị mới sực tỉnh thấy mình tần ngần quá lâu trước tờ giấy, vội kí nhanh vào vị trí được chỉ, đoạn đưa tờ giấy cho nhân viên hành chính. 

- Thưa cô 

 Nhân viên hành chính cầm tờ khai nghi ngờ hỏi lại 

– Cô có thật lòng ưng thuận không? 

Sắc mặt Dĩ Thâm rất xấu. 

- Tất nhiên 

 Mặc Sênh cười 

– Vừa rồi tôi đang nghĩ, rèm cửa nhà nên chọn màu gì?

Từ ủy ban đi ra, Dĩ Thâm ném chìa khóa cho chị: 

- Chuyển đồ đạc của em đến nhà tôi. Còn rèm cửa, nếu thích em có thể thay 

 Giọng anh thoáng chút châm biếm. 

Mặc Sênh làm bộ không để ý câu nói châm biếm của anh, nắm chặt chìa khóa trong tay, cảm giác bất an bỗng dưng lại đến. Nhanh quá, nhưng liệu đây có phải là sai lầm tất yếu không? 

Dĩ Thâm rút trong cặp một tấm thẻ ngân hàng: 

- Mọi chi tiêu đều thanh toán ở đây, mật mã là… nhớ chưa? 

Mặc Sênh gật đầu lại vội lắc đầu: 

- Không cần, em cũng có… 

Dĩ Thâm nhìn vào mắt chị: 

- Tôi không muốn ngày đầu tiên sau khi cưới chúng ta đã cãi nhau về chuyện tiền nong.

Mặc Sênh biết Dĩ Thâm rất cố chấp, đành nhận tấm thẻ, trong đầu lờ mờ cảm thấy có gì không ổn. 

- Vậy còn anh? 

 Chị không hiểu sao anh tự gạt mình sang một bên. 

- Tôi phải đi Quảng Châu một tuần 

 Anh nhìn đồng hồ đeo tay 

– Một giờ nữa máy bay cất cánh. 

*** 

Có lẽ chị là cô dâu cô đơn nhất trên thế giới này. 

Buổi tối thứ ba sau khi cưới, Mặc Sênh ngồi thừ một mình trong căn hộ cao cấp ở tầng mười hai của Dĩ Thâm, mắt trân trân nhìn vào đống đồ vừa mang từ nhà đến. 

Những thứ này để ở nhà bếp, những thứ này để ở phòng khách, còn những đồ nghề làm ảnh này nữa… Chị cần một phòng tối. Quần áo mình để đâu? Trong phòng ngủ ư?

Có cần gọi điện hỏi Dĩ Thâm? Chị nhìn máy điện thoại. 

Chuông cửa du dương vang lên. Chị bật dậy theo phản xạ, cầm điện thoại. 

Mở cửa, Mặc Sênh ngơ ngác, cô gái trong bộ đồ mặc ở nhà này chị biết, chính là hồ ly tinh mà Tiểu Hồng đã nói. 

Nhìn thấy chị cô ta cũng rất ngạc nhiên, liếc nhìn chị từ đầu đến chân, cô ta hỏi: 

- Dĩ… à, luật sư Hà có nhà không? 

- Anh ấy đi công tác. Cô có muốn vào nhà chơi một lát không? 

 Mặc Sênh nói giọng khách khí. 

- Được, vậy tôi cũng không khách khí nữa 

 Cô ta vào nhà, tự giới thiệu 

– Tôi họ Văn, từng có việc nhờ vả luật sư Hà, tôi ở tầng dưới 

 Cô ta băn khoăn nhìn Mặc Sênh

 – Chúng ta đã biết nhau chưa? 

“Thì ra cô ta không nhận ra”

Mặc Sênh gật đầu, nhắc tên một người mà họ cùng quen:

- Cố Tiểu Hồng 

 Đó là họ tên của Tiểu Hồng. 

- Phải rồi, vậy chị chính là người cùng cô ta đi xem mặt đàn ông! 

 Văn tiểu thư hiểu ra, lại phân vân hỏi 

– Thì ra chị quen luật sư Hà, thảo nào. 

Mặc Sênh nhìn cô ta không hiểu. 

Văn tiểu thư nhún vai: 

- Tôi nói, thảo nào luật sư Hà đích thân đến đón tôi sau giờ làm chỉ để bàn chuyện công tác. Đâu phải anh ta say vì rượu, tôi nhờ phúc của chị. 

Cô ta ném cho Mặc Sênh cái túi trong tay: 

- Đây là há cảo tôi tự gói, nhiều lắm. Vô duyên quá! Vậy mà tôi cứ tưởng.. 

Cô gái này bè ngoài có vẻ nhu mì nhưng nói năng dứt khoát, nhanh nhẹn, nhìn cô ta hôm cãi nhau với Tiểu Hồng đủ biết. Mặc Sênh rất lúng túng, cảm thấy không tiện thừa nhận cũng không tiện phủ nhận.


truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.