ĐẤU LA ĐẠI LỤC - CHƯƠNG 34 - TRUYỆN TIÊN HIỆP
ĐẤU LA ĐẠI LỤC
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: truyện tiên hiệp, truyện huyền ảo
CHƯƠNG 34: HỒN ĐẠO KHÍ, NHỊ THẬP TỨ KIỀU MINH NGUYỆT DẠ (4)
Vừa nói, Đại sư mang theo Đường Tam tới lối vào
của Liệp Hồn sâm lâm.
Đội trưởng
đội lính phụ trách kiểm tra thủ lệnh vừa nhìn thấy ba loại dấu hiệu trên lệnh
bài, trên mặt nhất thời toát ra quang mang tôn kính, nhanh chóng ra lệnh cho
binh lính tránh ra một lối đi, mời Đại sư mang theo Đường Tam tiến vào. Thậm
chí cũng không có hỏi tại sao nhỏ như Đường Tam cũng muốn tiến vào Liệp hồn sâm
lâm.
Xuyên qua
hàng rào sắt tiến vào bên trong sâm lâm, tất cả tiếng ồn ào tựa hồ như đã biến
mất, rốt cục không khí cũng trở nên thanh tân giống như trong tưởng tượng của
Đường Tam. Mang cho lòng người một cảm giác thoải mái.
Sau khi
tiến vào sâm lâm, Đại sư cũng không có vội vã đi tới, mà im lặng hướng xung
quanh quan sát.
Đường Tam
phảng phất như đột nhiên nhớ tới cái gì:
"Sư phụ, sáu vị được Vũ hồn điện tôn trọng theo như lời
người nói vừa rồi, cũng là người được khắc trên lệnh bài, Hồn sư xưng hào của bọn
họ là cái gì? Hồn thánh? Đấu la? Hay là Phong hào đấu la?"
Đại sư
nhìn Đường Tam một cái thật sâu:
"Là Phong hào đấu la. Hơn nữa là sáu vị Phong hào đấu la
cường đại nhất."
"Cường đại nhất?" Trong
mắt Đường Tam hiện lên một tia hưng phấn.
Đại sư
than nhẹ một tiếng:
"Cấp bậc đồng dạng, bất đồng hồn hoàn, bất đồng vũ hồn,
thực lực là hoàn toàn bất đồng. Sáu vị Phong hào đấu la này, không thể nghi ngờ
đều là cường giả trong cường giả. Sợ là những Hồn sư khác tu luyện tới hơn chín
mươi cấp, tiến vào lĩnh vực Phong hào đấu la, cũng vô pháp dao động địa vị của
bọn họ. Cái này bây giờ đối với ngươi mà nói còn quá xa xôi. Được rồi, chúng ta
phải chuẩn bị tiến vào sâm lâm thôi, từ bây giờ bắt đầu, ngươi không nên rời ta
một bước."
"Vâng, Sư phụ."
Ánh mắt đại
sư vốn có chút đồi phế đột nhiên trở lên sáng ngời, hai tay hợp lại trước ngực,
rất nhanh hướng phía dưới tách ra: "
Ra đi, La tam pháo."
"Phốc" một
tiếng, một cỗ hồn lực màu tím nhạt từ trong song chưởng xuất ra, Đường Tam chỉ
cảm thấy trên người Đại sư truyền ra một trận hồn lực ba động, tại trước mặt hắn
đã có thêm một sinh vật.
Đúng vậy,
là một sinh vật, bộ dáng nó nhìn qua rất giống một con chó, nhưng kích cỡ của
nó lại như một con lợn. Thân dài quá một thước năm, vòng eo cũng không sai biệt
lắm.
Toàn thân
bộ lông màu tím nhạt, hai cái tai nhỏ, một đôi mắt màu lam đậm nháy nháy, ánh mắt
rất hiền lành. Thân thể mập mạp bỗng nhúc nhích, chiếc mông to lớn nhất thời lắc
lắc. Bốn chiếc tiểu thối ngắn, to, rất khó tưởng tượng động tác của nó chậm chạm
như thế nào.
Đỉnh đầu
có một cái cổ bao, hình tròn, không biết là cái gì. Nó vừa hiện ra tựu hướng
phía Đại sư chạy lại, dùng chiếc đầu to của nó cọ cọ trên đùi Đại sư.
Dưới chân
Đại sư mọc lên hai đạo quang hoàn, tại thân hắn du động lên xuống, quang hoàn đều
hiện ra màu vàng, hiển nhiên là trăm năm hồn hoàn.
"Tiểu Tam, ngươi không phải
muốn biết vũ hồn của ta là cái gì sao? Đây là vũ hồn của ta, ngươi có thể gọi
nó là La tam pháo, cũng có thể gọi nó trực tiếp là Tam pháo."
La tam
pháo tựa hồ nghe hiểu những gì Đại sư nói, một đôi mắt to nhìn về phía Đường
Tam, trong ánh mắt cũng có vài phần thiện ý.
"Sư phụ, đây là vũ hồn của
người?"
Đường Tam giật mình nói:
"Nhưng
là, phương thức biểu hiện của Thú vũ hồn không phải phụ thể sao? Nó tại sao…"
Trước
không nói La tam pháo này là loại sinh vật gì, vũ hồn của Đại sư đã vượt qua hạn
chế của phạm trùThú vũ hồn.
La tam
pháo hiển nhiên có chút bất mãn, hướng Đường Tam kêu "la
la" hai tiếng.
Trên mặt
Đại sư toát ra một tia đau khổ:
"Bởi vì vũ hồn của ta là biến dị vũ hồn. Có nhớ ta và
ngươi nói về vũ hồn biến dị không, chính là Tam pháo. Chỉ bất quá, biến dị của
nó hiển nhiên là theo hướng không tốt. Tại trong khi nó vừa mới giác tỉnh, hồn
lực của ta mới chỉ có nửa cấp thủy chuẩn. Nếu không, như thế nào có sẽ dạng giống
như này. Cho dù ta cố gắng nữa, cả đời này cũng không có khả năng đột phá ba
mươi cấp, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiên cứu vũ hồn trên lý luận."
Lúc bắt đầu
thì Đường Tam đã nghe lời đồn về Đại sư, hắn chỉ biết Đại sư là một người chấp
nhất, hắn đối với vũ hồn chấp nhất, tựa như mình đối với ám khí. Đây cũng là
nguyên nhân tại sao Đường Tam không hối hận khi bái Đại sư làm Sư phụ.
"Xin lỗi, Sư phụ, con đã
nhắc tới chuyện thương tâm của người"
Đại sư lắc
đầu tự giễu:
"Không có gì, ta đã sớm quen rồi. Tới đây, ta giới thiệu một
chút cho ngươi với Tam pháo. Sở dĩ gọi cái tên này, bởi vì tiếng kêu của nó là
tiếng "la
la", mà công kích của nó cũng chỉ có thể phát động ba
lần. Cho nên gọi là Tam pháo."
"Tam pháo, đi trước mở đường."
"La la."
La tam
pháo mập mạp hướng về phía trước mà đi, mặc dù thân thể béo một chút, nhưng động
tác của nó cũng coi như nhanh nhẹn. Vừa đi vừa ngửi.
Quang
mang của hồn hoàn trên người Đại sư lóe ra, mang theo Đường Tam đi sau La tam
pháo, hướng phía trong của Liệp hồn sâm lâm mà đi.
"Khứu giác của La tam
pháo rất linh mẫn, có thể phát hiện tung tích và sự mạnh yếu của hồn thú, mặc
dù nó bị biến dị mà trở nên nhỏ yếu, nhưng đối với hồn lực tiêu hao cũng rất nhỏ.
Cho nên ta có thể để nó bên ngoài trong thời gian dài. Cái này cho ngươi. Một
kích cuối cùng để giết hồn thú phải do ngươi tự mình hoàn thành."
Đại sư lấy
một thanh đoản kiếm hoa lệ từ trong lòng đưa cho Đường Tam.
Toàn thân
của vỏ đoản kiếm màu lam, phía trên khảm bảy khỏa lam bảo thạch. Chuôi kiếm có
một khối ngọc thạch màu nhũ bạch, kiếm dài một thước hai tấc, mặc dù vẫn chưa rời
vỏ, nhưng cầm trong tay cũng có thể cảm giác được nhè nhẹ hàn khí.
Đi không
xa, đột nhiên La tam pháo dừng lại, đôi mắt hướng một phía mà nhìn, trong miệng
phát ra hai tiếng kêu "la la".
Một con vật
nhìn qua có điểm giống một con mèo xuất hiện ở hướng mà mắt nó có thể nhìn thấy,
chính đang trên cây, cảnh giác nhìn Đại sư và Đường Tam.
Đại sư lạnh
nhạt cười, nói:
"Là một con mười năm Ba lan miêu. Tam pháo, không nên quấy
rầy nó. Tiếp tục đi."
Đại sư mỗi
khắc đều không quên dạy Đường Tam, một bên đi về phía trước, một bên nói với hắn:
"Ba
lan miêu vừa rồi thuộc loại Miêu khoa hồn thú. Thân nó có tính công kích rất
mạnh, nhưng chỉ cần ngươi không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ không dễ dàng
phát động công kích. Nếu là Hồn sư có hồn thú là Miêu khoa, dùng nó làm hồn
hoàn đầu tiên của mình coi như là một lựa chọn rất tốt. Ngươi không nên xem nhẹ
con Ba lan miêu vừa rồi. Nếu là một con Ba lan miêu đã hơn ngàn năm, đừng nói
là chúng ta, cho dù số lượng gấp mười thì cũng không đủ để nó giết."
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
DANH SÁCH CHƯƠNG
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment