ĐẤU LA ĐẠI LỤC - CHƯƠNG 32 - TRUYỆN TIÊN HIỆP
ĐẤU LA ĐẠI LỤC
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: truyện tiên hiệp, truyện huyền ảo
Đường Tam vẫn còn là lần đầu tiên ngồi xe ngựa,
mặc dù có chút chòng chành, nhưng cảm giác mới vẫn làm hắn thấy hứng thú, thỉnh
thoảng vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài. Nhìn dòng người hối hả đi lại, cùng với
các dạng cửa hàng, đối với thế giới bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút chờ
mong. Đời này, mình nhất định sẽ không đơn giản giống kiếp trước. Không biết
sau này đi vào xã hội sẽ như thế nào.
"Tiểu Tam, cái này là
cho ngươi."
Thanh âm nhàn nhạt của Đại sư mang Đường Tam từ
trong tư tưởng bừng tỉnh, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Đại sư thì hắn phát
hiện, không biết từ lúc nào, trong tay Đại sư đã hơn một cái đai lưng. Đai lưng
nhìn qua rất đẹp.
Toàn thân
đai lưng màu đen, mặt trên có những văn lộ màu đen huyền, không nhìn kỹ thì
không cách nào phân biệt, trên toàn bộ đai lưng, khảm đều đều hai mươi bốn khối
ngọc thạch màu nhũ bạch, mỗi một khối ngọc thạch đều chỉ có kích thước như móng
ngón tay cái của người trưởng thành, hình tròn. Màu sắc ôn nhuận, vừa nhìn là
biết mỹ ngọc này là hiếm có.
"Cảm ơn Sư phụ."
Đường
Tam cũng không khách khí, đưa tay tiếp lấy, trưởng giả cho không thể từ chối, trong khi ở tại Đường môn hắn đã thấy qua, Đường môn nội môn trưởng lão sau
khi thu đệ tử đều sẽ cho một kiện lễ gặp mặt. Đại sư đưa cho mình chiếc đai
lưng, hẳn cũng là có hàm ý tương tự.
Đại sư
nói:
"Đai
lưng này đã theo ta rất nhiều năm rồi, cũng bị mai một rất nhiều rồi. Hy vọng
trong tương lai, nó có thể ở trong tay ngươi phóng xuất ra quảng thải nên có."
Vừa cầm
đai lưng vào tay, Đường Tam tựu cảm giác được nó không bình thường, đai lưng tựa
hồ có rất nhiều khí lưu mỏng manh đang lưu chuyển, mà khí lưu của bản thân đai
lưng như dòng không khí, lấy ngọc thạch để chứa đựng.
"Ba mươi năm trước,
trong khi ta có được nó cũng không biết tên của nó là gì, nhưng với nhiều năm
nghiên cứu của ta, nó có thể xem như Hồn đạo khí đứng đầu, tác dụng là chứa vật.
Chỉ cần hồn lực của ngươi rót vào trong đó, mỗi một khối ngọc thạch đều cấp cho
ngươi không gian chứa vật là một thước vuông. Rất tiện để chứa các loại vật phẩm."
Hồn đạo
khí, đối với Đường Tam mà nói, đây lại là một danh từ hoàn toàn mới, mặc dù còn
không biết hàm ý của Hồn đạo khí đến tột cùng là cái gì, nhưng giải thích của Đại
sư đã là hắn tâm thần đại chấn.
Hai mươi
bốn khỏa ngọc thạch, chính là có thể có hai mươi bốn thước vuông không gian để
chứa vật, đối với mình mà nói, thì phải là có chỗ có thể tồn phóng hai mươi bốn
loại ám khí. Ánh mắt Đường Tam trở nên nóng bỏng, nội tâm đối với khát vọng
tăng lên Huyền Thiên Công đã đạt tới trình độ lớn nhất từ trước tới giờ. Hận
không được đầy đủ nội lực để tu luyện sử dụng các loại ám khí. Có đai lưng này,
sẽ không cần lo lắng vấn đề chứa đựng ám khí nữa.
Không cần
Đường Tam hỏi, Đại sư đã giải thích:
"Hồn đạo khí, danh như ý nghĩa, bằng vào vũ hồn lực để sử
dụng khí cụ. Hồn đạo khí truyền xuống rất ít, phần lớn đều không có tác dụng
công kích. Bản thân Hồn sư cũng không cần vũ khí. Hồn đạo khí đều có thể dùng đồ
vật để hình dung, về phần chúng nó sinh ra như thế nào, như thế nào chế tác, sớm
đã thất truyền. Cái đai lưng này là ta vào mấy vị bằng hữu trong một lần thám
hiểm có được. Làm thù lao phân phối cho ta. Đối với ta mà nói, nó không có tác
dụng gì quá lớn, sau này hẳn là ngươi có thể sử dụng được. Đặt cho nó cái tên
đi."
Nhìn hai
mươi bốn khỏa ngọc thạch ôn nhuận, Đường Tam cơ hồ là không suy nghĩ đã nhớ tới
một bài thơ nổi tiếng của kiếp trước:
"Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Vậy gọi nó là Nhị thập
tứ kiều minh nguyệt dạ đi."
Đại sư có
chút sửng sốt, khuôn mặt cứng ngắc nhìn không ra biểu tình, gật đầu nói:
"Tên
rất dễ nghe, nhưng hơi dài một chút."
Trong
lòng Đường Tam thầm than, có lẽ, coi như đây là một chút hồi ức của mình đối với
kiếp trước.
Đại sư
nói:
"Sử
dụng nó rất đơn giản, ngươi mang hồn lực rót vào bên trong khỏa ngọc thạch là
có thể cảm giác được sự tồn tại của không gian, nếu ngươi phản ứng nhanh, thứ ở
trong đó cũng như là trống rỗng xuất hiện. Nhưng muốn mang đặc tính của nó nắm
giữ tốt, còn cần luyện tập nhiều hơn. Đây cũng là một môn công khóa sau này của
ngươi."
Không cần
Đại sư nói thì Đường Tam cũng hiểu được tầm quan trọng của việc luyện tập tốt
cách lấy vật ra từ Nhị thập tứ minh nguyệt dạ, gật đầu đáp ứng.
Vốn Đường
Tam còn nghi hoặc, Đại sư mua nhiều đồ như vậy, sau khi tiến vào Liệp hồn sâm
lâm thì như thế nào mang chúng đi liệp sát hồn thú, bây giờ có Nhị thập tứ kiều
minh nguyệt dạ này thì đều không còn vấn đề gì nữa. Dọc theo đường đi không có
chuyện gì, hắn đã bắt đầu luyện tập khống chế cất, lấy vật trong Nhị thập tứ kiều
minh nguyệt dạ dưới sự chỉ đạo của Đại sư. Mà vật phẩm dùng để luyện tập, chính
là Bạch la bặc….
Bốn trăm
dặm đường, nói dài thì không dài, nhưng cũng không tính ngắn, thẳng đến giữa
trưa ngày thứ hai, bọn họ mới đi tới mục tiêu, Liệp hồn sâm lâm.
Trong khi
Đường Tam xuống xe ngựa, hắn phát hiện Liệp hồn sâm lâm hoàn toàn không giống với
trong tưởng tưởng của mình.
Sâm lâm,
tại trong ấn tượng của Đường Tam, hẳn là tràn ngập khí tức của đại tự nhiên, âm
u yên tĩnh, không khí thanh tân, người ở rất thưa thớt.
Nhưng Liệp
hồn sâm lâm trước mắt này, ít nhất là tại ngoài sâm lâm, nhưng lại cảm giác như
là một cái chợ rộng lớn.
Ngoài sâm
lâm, xây dựng rất nhiều phòng ốc, hoặc là nói cửa hàng, các loại âm thanh hỗn tạp
vang lên, người người đi qua đi lại qua các cửa hàng đơn giản trên một con đường
nhỏ, không khí huyên náo không khỏi làm Đường Tam nhíu mày.
"Có thủ lệnh, lực lượng
nhóm liệp sát hồn thú, còn thiếu hai người."
"Liệp sát nhanh hình hồn
thú, bảy người, đợi thủ lệnh. Mười kim hồn tệ."
Những âm
thanh cùng loại vang lên, trong các cửa hàng rậm rạp phần lớn là bán một ít vũ
khí, áo giáp và các loại thực vật tiếp tế.
Đại sư
mang theo Đường Tam đi vào trấn nhỏ giống như cái chợ lớn này:
"Có
biết tại sao ta tại Nặc Định thành đã mua hết những đồ này không?"
Đường Tam
lắc lắc đầu.
Đại sư chỉ
vào bảng giá ở trong cửa hàng:
"Bởi vì tới nơi này, giá cũng đều tăng ít nhất là gấp
đôi. Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái, bên ngoài một sâm lâm như thế nào lại
náo nhiệt như vậy. Kỳ thật rất đơn giản. Chỗ có hồn thú thì có ích lợi. Nhất là
sâm lâm này chuyên môn do quốc gia nuôi dưỡng hồn thú thì càng như thế. Hồn sư
là một quần thể có tiền, người muốn kiếm tiền của Hồn sư nhiều lắm."
"Sư phụ, vừa rồi người
này kêu tổ đoàn là ý tứ gì?"
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
DANH SÁCH CHƯƠNG
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment