ĐẤU LA ĐẠI LỤC - CHƯƠNG 24 - TRUYỆN TIÊN HIỆP
ĐẤU LA ĐẠI LỤC
Tác giả : Đường Gia Tam Thiếu
Thể loại: truyện tiên hiệp, truyện huyền ảo
CHƯƠNG 24: TA GỌI LÀ TIỂU VŨ, VŨ TRONG NHẢY MÚA (2)
Bộ dáng lúc này nhìn qua thập phần quái dị, hai
chân của Tiểu Vũ quặp tại cổ Đường Tam, tá trợ thế của đầu vai Đường Tam trước,
thân trên hướng phía sau, hai tay chống trên mặt đất, hai chân mềm mại như đạn
hoàng, cũng tựu xoắn vào cổ Đường Tam đưa hắn ném về phía sau.
May là Tiểu
Vũ còn nhỏ tuổi, lúc này mặc chính là quần, nếu đổi thành váy, vậy sợ rằng….
Đường Tam
chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng nữ hài tử giao thủ, trong khi cái chân đầu
tiên của Tiểu Vũ quấn quanh cổ hắn, hắn vốn có thể làm ra một chút phản ứng,
nhưng bởi vì chân giơ lên, ống quần của Tiểu Vũ tự nhiên chảy xuống vài phần,
chiếc chân nhỏ trên cổ Đường Tam đã không có gì che lại, chiếc chân nhỏ trắng
noãn truyền đến một loại hoạt nị đặc hữu của nữ hài tử, nhất
thời làm tâm tình Đường Tam ba động, phản ứng tự nhiên cũng chậm nửa nhịp.
Khi hai
tay Tiểu Vũ trụ xuống đất, hai chân đồng thời phát lực, Đường Tam muốn ngạnh
kháng cũng đã chậm. Dù sao, cổ người rất yếu, với lại hắn chỉ là một đứa nhỏ. Một
khi bằng vào công lực ngạnh kháng, cổ rất dễ dàng bị thương. Bất đắc dĩ, hắn chỉ
có thể tùy ý Tiểu Vũ tương thân thể mình ném ra.
Đường Tam
phát hiện, cái loại phương pháp hai chân dùng sức của Tiểu Vũ, tay trụ trên mặt
đất, mang toàn bộ lực lượng của nàng phát huy một cách hữu hiệu, cũng cùng cha
dạy mình phương thức quay chùy, lấy tiểu thối phát lực có chút cùng loại.
Lưng ngã
xuống đất, lực lượng của Tiểu Vũ cũng không lớn, Đường Tam lại có Huyền Thiên
Công hộ thể, tự nhiên sẽ không bị thương.
Ném Đường
Tam ra, Tiểu Vũ đã nhanh nhẹn đứng trên mặt đất, xoay người, cười mà như không
nhìn hắn.
Xoay người
đứng dậy, Đường Tam không có giống như Vương Thánh, thua là thua, khinh
thường không phải lý do. Hắn biết, trong khi Tiểu Vũ mang mình súy đi ra ngoài
đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, hai chân nàng quấn trên cổ mình không đơn giản
chỉ là để ném người.
Loại kỹ xảo
này vẫn là lần đầu tiên Đường Tam gặp được, trong ấn tượng của hắn, võ thuật ở
thế giới kia của mình không có phương thức cùng loại. Bất quá, loại kỹ xảo này
cũng phi thường nguy hiểm, nếu lúc đó mình phản ứng nhanh một chút, tiếp xúc
khoảng cách gần như thế, công kích thân thể Tiểu Vũ tựa hồ không khó khăn.
"Ta thua, có thể hay
không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?"
Mặt
Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại của
túc xá bảy thời gian ngắn nhất.
Tiểu Vũ
cười dài nói:
"Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại
và cứng cỏi phát động kỹ năng."
Lúc này,
đệ tử của túc xá bảy lúc trước đang quan chiến đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt
há hốc mồm, nhất là Vương Thánh, trước Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có cảm
giác không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này Đường Tam bị tiểu cô nương xinh đẹp
trước mắt này nhất kích chế thắng, hai mắt hắn sớm đã mở to ra. Trong lòng thầm
nghĩ, công độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy?
Đường Tam
đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, nói:
"Dựa
theo quy củ của túc xá, ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của
túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta."
Trong mắt
Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại
thịnh:
"Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta
là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt."
Tiểu Vũ lựa
chọn chiếc giường bên cạnh Đường Tam, bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống
phóng cùng một chỗ với giáo phục.
"Cái…kia, các ngươi ai tới
giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?"
Tiểu
Vũ nhìn mọi người không lên tiếng liền hỏi.
Lúc này
chúng đệ tử mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, vừa rồi Tiểu Vũ ném Đường Tam
ra lợi lạc cực kỳ, làm trong lòng
bọn hắn có chút e ngại.
Vẫn là
Vương Thánh đứng dậy.
"Công độc sinh chúng ta kỳ
thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên
môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi
một ban. Lão đại, ngươi và Đường Tam là mới tới, hẳn là một niên cấp đệ tử. Còn
lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là ba niên cấp, ta năm nay tiến lên sáu
niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng,
bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công
độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút
thu nhập để làm tiền mua thức ăn."
Vương
Tháng mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, vũ hồn tiên
thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú vũ hồn, mà còn là thú
trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng
thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch
thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.
Nghe xong
Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nói:
"Đường
Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa
hồ rất mạnh. "
Đường Tam
cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo,
nhất bỏ đi:
"Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối
cường."
"Tiên thiên mãn hồn lực?"
Chúng
đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.
Trong
lòng Vương Thánh rốt cục cũng bình hành, hồn lực của Đường Tam so với mình mạnh
hơn, chiến thắng mình cũng là đương nhiên. Trong điều kiện tiên quyết là tất cả
mọi người không có hồn hoàn, hồn lực tựu mang tới quyết định tính tác dụng. Khó
trách lực lượng của hắn so với mình lớn hơn. Trong lòng Vương Thánh tin tưởng
mười phần, trong lòng thầm nghĩ, vũ hồn của mình là chiến hổ, đợi tới khi chính
mình cùng Đường Tam đồng dạng thu được hồn hoàn và tiến vào Hồn sư xưng hào,
Lam ngân thảo của hắn dám chắc không phải là đối thủ của chính mình chiến hổ.
Tiểu Vũ
nháy nháy mắt, thì thào một câu gì đó.
Chính tại
đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến:
"Công
độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút."
Đường Tam
và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên.
Vị sư phụ
này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường:
"Người
nào là Đường Tam?"
Đường Tam
đứng lên một chút.
Sư phụ
nói:
"Ta
gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại
sư cho ngươi bộ đồ giường."
Đường Tam
tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức khô ráo xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu.
Hiển nhiên Đại sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.
No comments
Post a Comment