ĐẤU CHIẾN CUỒNG TRIỀU - CHƯƠNG 03 : Một nửa cái đệ nhất



 ĐÁU CHIẾN CUỒNG TRIỀU



















Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Edit: Hoangforever

Con mắt Mã Đông sát khí toát ra. Vương Trọng dở khóc dở cười, "Ngươi, có cái gì đại chiêu mau mau xuất ra đi. Đừng quên, hôm nay là sinh nhật ta, buổi tối tới nhà ta ăn cơm."

"Ừ, ngươi hãy xem đầu óc của ta đây! Đi nào! Chúng ta chia ra, ngươi đến nơi có nhiều người cầm truyền đơn phát hết cho ta, ta ở đây tiếp tục lôi kéo người, ta không tin, Đại chiêu của ta đã xuất ra lại không trị nổi mấy cái tay mơ này!" Mã Đông nói rằng.
Vương Trọng cười gật gù, ngược lại hắn thì không có tiểu chiêu nào.
Chờ Vương Trọng vừa đi, Mã Đông lập tức đứng lên, ánh mắt đăm chiêu. Mặc dù hắn chỉ muốn chiêu thu những cái học muội non nớt này, nhưng để xã đoàn sống sót mới là việc cấp bách. Nếu như một cái xã đoàn không thể tập hợp đủ năm người, thì xã đoàn này lập tức giải tán, thì ngay cả hộ khẩu cũng làm không được.
Bỗng nhiên ánh mắt Mã Đông sáng lên, nhanh chóng đi tới phía một cái tân sinh, rồi chặn lại.  Mã Đông híp mắt, dĩ nhiên tiểu tử này thân cao hai mét 2 , vóc người này, bắp thịt này, khẳng định là chiến sĩ phân viện. 
"Bạn học, là tân sinh phải ko? Đã gia nhập xã đoàn nào chưa?"
Tân sinh bị ngăn cản đường đi sững sờ một lúc, nụ cười thật thà  lập tức lộ ra, khom người gật đầu, 
"  Vâng thưa học trưởng , ta là Ba Luân Cách Tư Tháp tân sinh , đến từ thành Đốn Tư Khôi Khắc , còn chưa gia nhập xã đoàn."

"Ha ha, tốt, rất tốt, vận may của ngươi đến rồi, ta thấy tư chất của ngươi, không sai, gia nhập Kỳ Ba Xã của ta, nơi này là Thiên Đường của tinh anh, lại đây, nhìn Vương Trọng là thành viên của Kỳ Ba Xã , là học trưởng,là người thứ nhất kiểm tra lý luận ngành chỉ huy, ngươi biết rõ ngành chỉ huy chứ, là Thiên Đường cường giả !" Mã Đông mở ra điện thoại, cầm phiếu điểm  Vương Trọng đưa cho Ba Luân Cách Tư Tháp xem, đồng thời tay trái nhanh tay chặn lại nửa phần sau .
Người thứ nhất? ? ?
Ba Luân Cách Tư Tháp quả thực kinh ngạc đến ngây người. Các học trưởng tựa hồ rất ưu ái học muội, nhưng đối với hắn thì rất hờ hững. Hắn có thể gia nhập xã đoàn ưu tú như vậy sao?
"Học.... học trưởng, ta thật sự có thể gia nhập không?" Ba Luân Cách Tư Tháp lắp ba lắp bắp nói.
"Đúng vậy, người có thể bắt đầu gọi ta là xã trưởng, ta rất yêu quý ngươi!" Mã Đông phi thường tinh tướng nói rằng.
"Vâng, học. . .à, quên, Xã trưởng, ta nhất định sẽ nỗ lực!" Ba Luân liền vội vàng gật đầu.
Mã Đông cả người đều khoan khoái, chẳng trách rất nhiều người đều yêu thích làm xã trưởng. Tốt! Cảm giác thật là sảng khoái, "Ba Luân à, xã trưởng giao cho ngươi nhiệm vụ thứ nhất. Cầm bàn cùng vật liệu trả lại nhà kho, ta đưa địa chỉ cho ngươi trên điện thoại ."
"À, xã trưởng, chúng ta không tiếp tục nhận người sao?"
 Ba Luân Cách Tư Tháp tò mò hỏi. 
Con mắt Mã Đông đảo một vòng, "Ngươi cho Kỳ Ba Xã chúng ta là cái gì, chúng ta chỉ chân chính chiêu thu những người có đặc điểm tinh anh, tố chất là thứ nhất, thà thiếu chứ không ẩu!"
Ba Luân Cách Tư Tháp hưng phấn, mặt đỏ lên, quả nhiên là thành phố lớn Thiên Kinh, học trưởng của học viện Anh Hồn  đỉnh cấp so với thành thị nhỏ bọn họ  rất là oai phong!
Nhìn Ba Luân ung dung nhấc lên bàn, Mã Đông lại một lần nữa cảm nhận được mình anh minh. Xã đoàn không thiếu hậu cần, này một người còn hơn ba người.
Mã Đông như một làn khói tìm tới nơi Vương Trọng phát truyền đơn, từng bịch truyền đơn cầm tới, nhét về trong bao, " Người anh em đây rồi, ta đã chiêu mộ được người, hôm nay sinh nhật  mười sáu tuổi của người, chúng ta đi chuẩn bị nào, làm một cái hoành tráng, rực rỡ nào!"

bạn đang đọc truyện tại : https://truyenhoangdung.blogspot.com/ Bản quyền thuộc Hoangforever. Cảm ơn bạn đã ủng hộ.
Vương Trọng cười gật gù, "Ngươi không phải lại đi nắm một nửa thành tích của ta  đi gạt người đó chứ?"
"Cái gì gọi là lừa gạt, ta chỉ là chính đáng cho xem. . . Một nửa sự thực." Mã Đông mặt không biến sắc nói.
Vương Trọng cũng là một cái thiên tài, tại thời điểm trung học liền lấy một phần " Lý luận tác dụng của khống chế chiến kỹ ở trong đoàn đội " gây nên sự chú ý học viện , thêm vào đó là  thành tích ưu tú trong việc đốt Hỏa Hồn , liền trực tiếp cho vào ngành chỉ huy. Thế nhưng tiếp tục phát triển lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.Vị này "Thiên Tài" tiềm lực trưởng thành trị số chỉ có 5, thấp hơn trình độ bình quân, nói cách khác, hoàn toàn là cái lý luận nửa vời, vốn tưởng rằng hắn sẽ làm nền giáo dục đi lên sau khi tỏa sáng, kết quả là. . . nhạt nhòa trong mắt mọi người. Về phương diện học viện cũng chỉ biết câm nín ,có nỗi khổ không nói được không sao giải thích được, Vương Trọng bỗng nhiên chuyện cười của ngành chỉ huy .
Ngành chỉ huy không nghi ngờ chút nào là đại biểu tinh anh. Một năm học trôi qua, Vương Trọng với Mã Đông làm bạn với nhau.
Học viện Anh Hồn có bốn phân viện lớn, dựa theo trọng điểm mà phân chia thành: Phân viện Chỉ huy , Phân viện Dị năng , Phân viện chiến sĩ , Phân viện phù văn .
Phân viện Chỉ huy là cái nôi của quan quân, nhất định phải có lý luận, thiên phú cùng thực chiến. Tất cả học sinh đều phi thường toàn diện, đương nhiên cũng có một ít đệ tử Anh Hồn có bối cảnh gia tộc thâm hậu cũng ở cái phân viện này .
Phân viện Dị năng chỉ chiêu thu những học sinh nắm giữ năng lực đặc thù, dù sao ở phương diện người đốt Hồn Hỏa cũng chỉ có một phần nhỏ là có thể nắm giữ dị năng, đồng thời cũng bỏ qua, để còn có người mà nghiên cứu khoa học  kỹ thuật dị năng .
Phân viện Chiến sĩ thì lại chiêu thu những học sinh ưu tú có thuộc tính hồn lực trưởng thành  .
Cho tới Phân viện phù văn  thì lại chiêu thu đốt Hồn Hỏa, nhưng không có học sinh nào có năng lực đột biến. Phù văn phân viện cũng là phân viện lớn, tối trọng yếu nhất, loại hình môn học cũng nhiều nhất, khoa học kỹ thuật phù văn bao quát, phụ trợ mọi thứ , dù sao dưới thời đại này mỗi học sinh đốt được Hồn Hỏa đều là tài nguyên, coi như không có khuynh hướng chiến đấu  cũng có thể làm được rất nhiều chuyện. 
Đương nhiên trên căn bản hết thảy học sinh phân viện phù văn đều có một ý chí chiến đấu. Nếu như tổng hợp điểm, thì có thể thi vào lớp mười vị trí đứng đầu. Liền có cơ hội nắm giữ vị trí cao. Trên lý thuyết, những học viện khác thành tích quá kém, bị phán định là không phù hợp yêu cầu nhiệm vụ, cũng sẽ bị rơi xuống phân viện phù văn. Chỉ là tình huống như thế, sau hơn 200 năm lịch sử thành lập chưa từng xảy ra.
Mã Đông mặc dù là ngành chỉ huy, thế nhưng lý tưởng cuộc đời của hắn đối với việc trở thành anh hùng cũng không có bất kỳ quan hệ nào.
Vừa bước vào cửa phòng, cũng đã ngửi thấy được mùi thơm  nức mũi, Mã Đông liền chạy vào, "Vương thúc thúc, khẳng định là tài nghệ của ngươi, món thỏ nướng ngũ vị, thật là thơm!"
Một người phụ nữ tao nhã đi ra, khẽ mỉm cười, "Tiểu Đông, người đến rồi, ngồi xuống nhanh đi, chúng ta tiến hành thui."
"Gì Tuyết Lỵ, gì thật xinh đẹp, bạn gái của ta mà có bằng một nửa của gì, có cho đốt nhang muỗi ta cũng đốt!" Mã Đông cười hì hì nói.
"Ngươi, cái tên tiểu tử này, miệng lưỡi cũng ngon ngọt như  thế." Tuyết Lỵ cười nói, tuy rằng không đánh phấn, bôi son, ăn mặc cũng rất mộc mạc, nhưng là vẫn như cũ không cách nào che giấu được vẻ tao nhã đã ăn sâu vào xương cốt.
Mã Đông không phải là chưa từng va chạm xã hội. Nói thực sự, những nữ nhân kia trang điểm đậm được gọi là giai tầng thượng lưu cùng gì Tuyết Lỵ so ra quá kém hơn nhiều.
"Miệng của thằng này có thể đem người chết nói thành người sống, thật không biết hôm nay đến lượt ai rơi vào cái hố của nó bày ra ai!” Vương Trọng nói rằng, tuy rằng không biết quá trình, nhưng bị Mã Đông nói về tân sinh mới ra nhập, khẳng định lại bị lừa rồi.
"Cắt, thúc thúc có phải hay không xem thường mị lực nhân cách của ta, những cái kia tân sinh học muội vừa nhìn thấy ta. Ngay lập tức sẽ khóc lóc, hô gào, nhào tới. Ài! Ai biểu ta quá chính trực, ngay thẳng quá đi." Mã Đông không chút khách khí gắp một cái đùi thỏ thơm lừng.
Tuyết Lỵ không nhịn được cười, có Mã Đông ở đây, bầu không khí đều phi thường náo nhiệt. Nhìn ánh mắt Vương Trọng tràn ngập yêu thích. Mười năm trước, nàng cùng Vương Chiến Phong đều cho rằng Vương Trọng không qua nổi, nhưng  Vương Trọng lại thần kỳ khỏi hẳn. Chuyện này quả thật chính là được trời cao ban ơn.
Ngồi rung rung đùi ăn bữa cơm này. Có Mã Đông đóng làm vai hề, cả buổi tối đều tràn ngập tiếng cười nói, Vương Chiến Phong cũng ngoại lệ uống một chút rượu. Gì Tuyết Lỵ cũng không có ẩn giấu thân phận cô nhi của Vương Trọng, Vương Trọng cũng không mặc cảm, ngược lại ở trong nhà này, hắn nhận được càng nhiều ấm áp.
Một buổi tối hạnh phúc, đưa Mã Đông về , Vương Trọng trở lại phòng của mình, nhìn ra cửa sổ, trong lòng cũng là hơi xúc động, hắn rốt cục thành niên, tiến vào học viện Anh Hồn cũng là giấc mộng của hắn, cũng là phương pháp hi vọng giải quyết vấn đề của bản thân, nhưng tựa hồ cũng không có bất kỳ trợ giúp nào.
Một năm trôi qua, nhìn tân sinh nhập trường, Vương Trọng cũng cảm nhận được áp lực. Thế nhưng nghĩ lại thì nghĩ, mình từ cái thân thể ốm yếu, bận tật tới hôm nay, còn có điều gì hối tiếc . Nếu như chưa đủ, thì chứng tỏ mình nỗ lực chưa đủ. Năm thứ hai, mình muốn hảo hảo cố lên. Nghĩ đi nghĩ lại Vương Trọng liền tiến vào mộng đẹp, vẫn thế giới Hắc Ám này, mười năm như một, vô biên trong bóng tối xẹt qua một đạo cầu vồng, khóe miệng Vương Trọng lộ ra nụ cười.

No comments

Powered by Blogger.