TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNH CHƯƠNG 02


TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNH


















Tác giả :  Thư Nghi
Thể loại : Ngôn tình ngược
Nguồn : Kites.vn

CHƯƠNG 01 : ÁNH TRĂNG 2


Bên tai tôi vọng đến tiếng nói khẽ của một người đàn ông, anh ta nói tiếng Trung: "Cô hãy cho cảnh sát biết, cô không nhìn thấy gì cả, nhớ chưa?" Đây là ký ức cuối cùng của tôi về hiện trường vụ án mạng.

Đến lúc tôi hồi phục thần trí, người đã ở đồn cảnh sát.

Đồng phục cảnh sát Ukraine có màu xanh xám, hơi giống sắc phục của ngành đường sắt ở trong nước.

Về giới cảnh sát, lúc ở trong nước tôi đã không có ấn tượng tốt lắm. Khi đến Ukraine, ngoài những điều nghe được từ đồng bào, bộ mặt tham lam của người cảnh sát lúc nhập cảnh đã khiến ấn tượng đầu tiên của tôi giảm đi năm mươi phần trăm.

Tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, phát hiện tôi đang ở trong một căn phòng thẩm vấn kín mít. Trong phòng có một chiếc bàn dài, hai chiếc ghế. Ánh đèn trên trần chiếu sáng đến mức tôi có cảm giác chóng mặt.

Đại não bắt đầu hoạt động trở lại, trí nhớ dần hồi phục, cảnh tượng máu me lại xuất hiện trước mắt tôi. Tôi vùi đầu vào hai cánh tay, cố gắng kìm chế nhưng không thể nào giữ thân thể khỏi run rẩy.

Người cảnh sát ngồi ở phía đối diện không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Anh ta ho khan một tiếng rồi bắt đầu dùng tiếng Anh thẩm vấn:

"Tên?"

"Mai." Tôi chống tay lên đầu trả lời miễn cưỡng.

"Họ?"

"Triệu."

"Quốc tịch?"

"Cộng hòa nhân dân Trung Hoa."

"Thân phận?"

"Sinh viên học viện âm nhạc quốc lập Odessa."

"Địa chỉ?"

Tôi báo địa chỉ nơi ở hiện tại. Người cảnh sát cau mày: "Tại sao địa chỉ không trùng khớp với địa chỉ trên visa?". Tuy ngữ điệu cứng nhắc nhưng phát âm tiếng Anh của anh ta khá chuẩn, không giống người Ukraine bình thường mỗi khi nói tiếng Anh miệng lụng bụng như ngậm một ngụm rượu Vodka.

"Bởi vì lúc làm visa không ai nói cho tôi biết, địa chỉ đó bao gồm cả gián và chuột". Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày nhìn anh ta: "Lẽ nào anh chưa từng sống ở ký túc xá sinh viên?"

Gương mặt lạnh lùng của anh ta đến lúc này mới hơi giãn ra, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Bấy giờ tôi mới chú ý, người đối diện là một anh chàng Ukraine rất đẹp trai. Dưới chiếc mũ cảnh sát là một đôi mắt xanh như nước biển, sâu thẳm không thấy đáy.

Nụ cười của anh ta giống ánh nắng mặt trời ló ra từ đằng sau đám mây đen. Tuy nhiên, vẻ mặt này nhanh chóng biến mất, anh ta lại bắt đầu đặt một số câu hỏi sắc bén về chủ đề chính.

"Tôi không nhìn thấy gì cả". Đối mặt với sự truy vấn của người cảnh sát, tôi chỉ trả lời đúng một câu duy nhất. Trên thực tế, tôi đúng là chẳng nhìn thấy gì cả. Mà khả năng tiếng Nga có hạn của tôi chỉ cho phép tôi biểu đạt câu này một cách chính xác nhất về mặt ngữ pháp và phát âm rõ ràng nhất.

Trong khi đó, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của người đàn ông lạ mặt luôn văng vẳng bên tai tôi: Cô hãy khai với cảnh sát, cô không nhìn thấy gì cả, nhớ chưa?.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ và nét đặc trưng của người đàn ông đó nhưng không có kết quả. Trong đầu tôi chỉ xuất hiện đúng một hình ảnh duy nhất là cái áo khoác màu nâu của anh ta.

Cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi đồn cảnh sát, lúc này đã là nửa đêm. Bành Duy Duy với gương mặt xinh đẹp không tì vết đứng đợi tôi ở phía trước.

"Triệu Mai, số cậu lớn thật đấy." Bành Duy Duy tiến đến mỉm cười, nhưng ánh mắt cô không dừng ở người tôi mà nhìn chăm chú ra đằng sau lưng tôi.


No comments

Powered by Blogger.