TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 01
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
PHẦN 1: CHUYẾN ĐI RONG CỦA CẢM XÚC
CHƯƠNG 01:
Sau
hơn năm phút đứng trong tư thế một tay vịn cột, một tay giữ thanh kéo vali, thì
cái Tôi gật gà buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Bước xuống chuyến xe bus trung chuyển
khách từ máy bay vào sân bay, cái Tôi ấy vẫn thong dong kéo lê chiếc vali đỏ rực
vao khu vực check in hải quan. Mặc cho dòng người vội vàng vì chuyến bay kéo
dài hơn so với thời gian dự kiến và giờ đã gần khuya, khuya ở một thành phố
không có ban đêm như Bangkok thì cũng đã là quá trễ với những du khách. Tranh
thủ viết xong vài dòng “ Tào lao ký sự” tại sân bay khi mà cảm xúc còn nóng, nó
mới loay hoay đi tìm lấy một mớ mấy cái bản đồ dành cho khách du lịch để tìm đường
lên sky train. Nhưng làm gì có phương tiện công cộng nào chạy vào cái giờ quá trễ
cho chuyến cuối và quá sớm cho chuyến đầu tiên trong ngày thế này. Thế là tốn
khoản tiền lớn đầu tiên cho chuyến taxi vào trung tâm. Lần đầu tiên từ lúc quyết
định cho chuyến phượt này nó có ý nghĩa “ Giá như mình không đi một mình” chỉ để
có thể share được khoản 350 bath đi taxi.
Chỉ
một lần có ý nghĩ đó thôi, chứ ngay từ đầu nó đã muốn đi một mình, chỉ một mình
thôi. Một mình du lich bụi, một mình bay đến một thành phố xa lạ, một mình thử
tìm kiếm cảm giác được “ đi rong”. Và phần đầu tiên của chuyến đi rong này là ý
tưởng điên rồ “ dạo bộ nửa đêm Bangkok” ngay sau khi check in khách sạn.
Dù chưa từng đến nhưng nó thừa biết Bangkok không phải là thành phố có độ an
toàn cao cho khách du lịch, mà lại là du lịch phượt thân gái một mình như nó.
Nhưng đã bảo là “ đi rong” kia mà! Làm gì có ai cấm cản. Vả lại đã là đi rong
thì phải liều lĩnh làm cái gì đó điên điên mới đáng chứ! Từ khách sạn, nó cứ thả
bộ tà tà dọc con phố, san sát những cửa hàng đóng cửa im lìm của khu trung tâm
sầm uất nhất nhì Bangkok. Ra tới quảng trường của Central World thì nó dừng
lại. Vì có tìm hiểu trước trên các trang phượt nên nó biết chỗ này khá hay ho,
nơi có cái tượng thờ của người Thái rất linh thiêng dành cho những người muốn cầu
tình duyên.
Nó có cần cầu gì đó không nhỉ! Nghĩ đến đây nó lại bất chợt muốn
nghe giọng của người nào đó! Nhưng đây là Bangkok kia mà, Iphone dù cho có phổ
biến đến mất thì vẫn phải phụ thuộc mấy ông nhà mạng. Kết thúc cuộc dạo bộ thăm
thú điên rồ bằng màn ghé vào 7Eleven kiếm món gì đó vỗ yên cái bụng. Chỉ là thức
ăn đóng hộp trong cửa hàng tiện ích nhưng tiêu chí ngon bổ rẻ quá đạt chuẩn,
tâm hồn ẩm thực của nó bắt đầu hào hứng với chuyến đi rong này rồi đây! Phòng
khách sạn có wifi, cái Iphone báo có message trên Wechat. Như một thói quen, nó
vẫn bật nghe những câu nói: “ Em ngủ chưa? Đang làm gì đấy? Chúc em ngủ ngon!”
Không trông chờ được một sự mới mẻ nào từ những tin nhắn, những cuộc nói chuyện,
những buổi hẹn hò... chính xác hơn là từ mối quan hệ “ như một thói quen” nên
nó mới có chuyến đi rong này!
Book
vé, âm thầm chuẩn bị, xách vali lên đường, tất cả được nó quyết định và tiến
hành trong vòng bốn ngày để giờ đây đang nằm trong căn phòng khách sạn cách Sài
Gòn hơn một giờ bay. Đi không ai hay biết, không ai ngờ, bản thân nó cũng không
ngờ là mình có thể quyết định nhanh và liều lĩnh như thế. Làm một cái gì đó
không phải là thói quen nhàm chán ngày này qua ngày nọ, để ngăn quá trình thoái
hóa của cảm xúc: Cảm xúc cũng đang dần trở thành một thói quen. Nó có cảm giác
như con người mình sẽ trở thành một cái máy được lập trình nếu tất cả đều trở
thành thói quen. Nhất là khi mà yêu cũng là một thói quen.
Sức
khỏe tốt, ngoại hình ổn, gia đình bình thường, công việc ổn định và người yêu
cũng ... ổn định. Tất cả những thứ trong cuộc sống của nó đều sẵn có hoặc sẽ đến
như mặc định “đến thời điểm này thì sẽ như thế này, có thế nọ và được thế
kia...”. Không bất ngờ, không hào hứng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment