TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 41

ĂN XONG CHÙI MÉP


Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7

Chương 41: TÌNH CẢM MẶN NỒNG

Buổi chiều, tôi không có về công ty làm việc, hồn bay phách lạc về nhà, vừa thấy mẹ là tôi lập tức nước mắt lưng tròng nhào tới, ôm chặt lấy thân hình mập mạp của bà, khóc rống lên, mẹ ngẩn người, vội vỗ nhẹ lưng tôi, bà nói, “Sao vậy, con gái?”

Tôi vẫn nức nở không thôi, âm thầm tự an ủi mình, ở ngoài bị tổn thương cũng chẳng sao cả, ít nhất ở nhà còn có mẹ bảo bọc vẫn hết sức ấm áp!

Mẹ vừa trấn an tôi, vừa nghi hoặc hỏi, “Mau nói mẹ nghe, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi nước mắt tèm lem hít hít mũi, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, uất ức nói, “Mẹ, chuyện là thế này…”

“Khoan đã!” Đang muốn nói với mẹ chuyện kết hôn của tôi với Lục Tuyển Chi có thể sẽ không thành, mẹ lại chen ngang, hào hứng nói, “Khoan nói đã, nói huỵch toẹt ra mất vui, để mẹ thử đoán xem chuyện gì!”

Tôi thôi nghẹn ngào, im lặng nhìn bà. Mẹ à, giờ là gì mà mẹ còn bắt tôi chơi trò đoán chữ nữa thế?

Không đợi tôi nói, mẹ cũng bắt đầu đoán, “Nói đi, có phải liên quan đến con rể quý của mẹ?”

Đúng thật là liên quan đến anh, thế nên tôi liền gật đầu.

Mẹ tiếp tục hỏi, “Có phải liên quan chuyện kết hôn của hai đứa?”

Đúng thật chuyện kết hôn không thành, tôi lại gật đầu.

Mẹ vỗ tay một cái, tràn đầy tự tin nói, “Mẹ biết rồi!”

Tôi mập mờ nhìn bà, “Mẹ biết rồi?”

Mẹ vỗ vai tôi, vẻ mặt thâm trầm nhìn tôi, nói đầy thấm thía, “Ngày kết hôn của hai đứa không phải đã định rồi sao? Con bé ngốc này, con gái lớn rồi thì sớm muộn cũng phải lấy chồng thôi, con đâu thể nào ở mãi bên cạnh mẹ được, có gì đâu phải khóc chứ? Lập gia đình chứng tỏ con đã trưởng thành, phải mừng mới đúng chứ, đừng khóc, đừng khóc nữa…”

Tôi lập tức sửng sốt, mẹ đoán mò kiểu gì thế! Tôi vội vàng giải thích, “Mẹ, hãy nghe con nói đã…”

“Mẹ biết rồi!” Mẹ oán trách nhìn tôi, an ủi, “Mẹ biết con không nỡ xa mẹ, nhưng đâu còn cách nào nữa? Chả lẽ con muốn cả đời không kết hôn sao?”

Tôi giữ chặt tay áo của bà, “Mẹ, nghe con nói đi…”

Mẹ lại tiếp tục bảo, “Huống chi chuyện này mẹ đều đã thông báo cho tất cả hàng xóm, bạn bè cả rồi, mọi người trong gia đình cũng biết con sắp gả vào nhà giàu, con nếu bỗng nhiên không lấy chồng, cái mặt già này biết để đâu nữa hả?”

Tôi suýt bật khóc, “Thật ra con…”

Mẹ than thở, tiếp tục khuyên giải, “Người cần có mặt, cây cần có vỏ, nếu mất hết thể diện trước mặt bà con bạn bè, mẹ thà chết còn hơn! Cho nên con gái ngoan cũng đừng khóc nữa, vui vẻ chờ ngày lấy chồng đi ha?”

Tôi, “…”

Mẹ chợt sực nhớ, “Phải rồi, nãy con định nói gì với mẹ?”

Tôi khóc không ra nước mắt, “Không có gì, con muốn về phòng ngủ một giấc…”

Tôi chỉ muốn ngủ một giấc, thật hi vọng sau khi thức dậy, tất cả không phải là sự thật!

Thức dậy mở mắt nhìn chung quanh, tôi nhìn thấy một gương mặt đẹp trai kề sát mặt mình, mặt mày điển trai đôi mắt đen trong trẻo, người ta thường nói: người có chuyện vui tinh thần cũng thoải mái, lông mày trên trán anh giãn ra vui vẻ, ánh mắt nhìn tôi đầy sung sướng.

Tôi hít sâu một hơi, ngồi dậy nhìn anh hằm hằm, “Sao anh lại ngồi cạnh em?”

Lục Tuyển Chi nhướng mày vẻ đầy xấu xa, “Chứ sao, chẳng lẽ em mong anh nằm cạnh em à?”

Tôi im lặng một hồi, gắt gỏng, “Anh tới nhà em làm gì?”

Anh vẫn bình thản trả lời, “Anh thấy chiều nay em không tới làm, cho nên cố tình đến tìm em.”

Nhắc tới tôi lại thấy tức, tôi cả giận la lên như người đàn bà chanh chua, “Không muốn đi làm thì không đi! Thế nào? Anh định trừ lương của em hay sao?”

Lục Tuyển Chi khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ tinh ý nói, “Đương nhiên không phải, anh chỉ muốn nói với em, sau này em đừng đến công ty làm nữa, anh đã nói với bộ phận nhân sự rồi, sẽ tìm người thế chỗ của em.”
Dường như có tiếng sấm rền vang hung hăng nện xuống, đầu tôi nổ uỳnh uỳnh, họ Lục kia, anh giỏi lắm, tôi là người bị hại còn chưa chủ động từ chức, thế mà anh đã không chờ nổi định đuổi tôi đi sao?

Mũi tôi cay xè, nước mắt rơi lả chả, Lục Tuyển Chi vốn bình tĩnh, bỗng khẩn trương lên, “Em sao vậy? Không khoẻ chỗ nào hả?”

“Biến đi!” Tôi chụp lấy cái gối quăng qua, khóc rống lên, “Anh xéo ra ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy anh nữa!”

Vẻ mặt Lục Tuyển Chi có chút nghiêm trang, chụp được cái gối, bước về phía tôi, “Hạ Diệp, đừng kích động thế, em bây giờ không thể tức giận được.”

Tôi khóc bù lu bù loa, vừa khụt khịt mũi vừa mắng, “Anh nói em không thể tức giận thì không tức giận sao? Anh đồ là lừa gạt tình cảm! Anh biến đi, đừng tới đây nữa!”

“Cái gì lừa gạt tình cảm?” Lục Tuyển Chi nhíu mày nhìn tôi, khó hiểu hỏi, “Em đang nói nhảm gì thế?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt bi thương, “Đừng giả bộ nữa! Anh còn muốn giấu giếm tôi đến khi nào nữa, tôi biết hết rồi!”

Anh ngạc nhiên hỏi, “Em biết cái gì?”

Tôi tiếp tục khóc thảm thiết, hô to, “Những lời các người nói ở tiệm cơm lúc trưa nay, tôi đã nghe hết rồi! Ông chủ lục, anh đúng là phong lưu đa tình khắp nơi, anh đi mà kết hôn với người phụ nữ kia đi, để cô ta sinh con cho anh đi! Còn tìm tôi làm gì? Anh biến đi, biến khuất mắt tôi đi!”

Đâu ngờ Lục Tuyển Chi nghe xong lại giật mình, ánh mắt dịu xuống, miệng còn mỉm cười, bước tới ôm tôi mặc tôi đang hung hãn giãy dụa, thở dài nói, “Cô bé ngốc, em khoan kích động đã, nghe anh giải thích đi.”

Cảm nhận được vòng tay và hơi ấm quen thuộc, nước mắt của tôi lại tuôn trào không dứt, vừa cục cựa vừa chất vấn, “Giải thích, giải thích cái gì? Chẳng lẽ hôm nay tôi nhìn lầm người sao? Hay là muốn nói tôi bị lãng tai, nên nghe lầm? Hay là muốn nói với tôi rằng không hề có cô gái nào cả?”

“Không phải, em không nhận lầm người, cũng chẳng nghe nhầm.” Giọng nói anh dịu dàng lại đầy tình cảm, từng câu từng chữ đều rất ngọt ngào, “Đúng thật có một cô gái, cô ấy đã mang thai con của anh. Anh rất yêu rất yêu cô ấy, còn yêu hơn cả chính mình nữa, thấy cô ấy khổ sở thì lòng anh sẽ đau, thấy cô ấy vui vẻ, anh còn vui vẻ hơn, dù cô ấy không phải người tuyệt vời nhất, nhưng lại là người anh yêu nhất, anh chỉ muốn cả đời này giữ cô ấy ở mãi bên mình, cố gắng hết sức mang đến hạnh phúc cho cô ấy.”

Nghe anh kể rõ, lòng tôi như có ngàn vạn kim đâm vào đau đến tê tái, cảm xúc ghen tuông điên cuồng trỗi dậy. Nước mắt lẳng lặng rơi, muốn bịt tai lại không muốn nghe tiếp, thế nhưng giọng nói dịu dàng kia lại chậm rãi cất lên, “Cô ấy vừa ngốc nghếch vừa ngớ ngẩn, làm chuyện gì cũng hậu đậu cả, vừa không có đầu óc lại hay lười biếng, lại là một con heo con bướng bỉnh, mà anh lại muốn mang con heo đó về nhà, nuôi nó trắng trẻo mập mạp, để nó mãi mãi sống thảnh thơi không lo nghĩ, anh muốn vĩnh viễn ở bên con heo con đó, bảo vệ nó cả đời, để nó không ngốc đến nỗi tự mình nhảy lên thớt…” Dứt lời, anh nhẹ nhàng nắm vai tôi, ánh mắt nồng nàn lại tha thiết, “Hạ Diệp, đừng khóc nhè nữa, em còn không hiểu sao? Em chính là con heo con đó, em có đồng ý gả cho anh không, để cả đời này anh mãi ở bên cạnh em, bảo vệ cho em?”

Không cần soi gương, tôi cũng thừa biết mặt mình nhất định là đỏ như gất, mắt chắc hẳn cũng đã ngân ngấn nước, trên mặt còn vương nước mắt, miệng cũng không nhịn được mà cười vui vẻ, như là ăn trộm len lén ngẩng đầu ngó anh, ấp úng thì thầm, “Em… em là con heo ngốc nghếch đó.”

Lục Tuyển Chi nhoẻn miệng cười, “Đúng vậy, đáng lẽ anh không nên ví em là heo, con heo mà biết được sẽ khóc thét lên đấy.”

“…” Tôi nín thinh, lặng yên rúc vào ngực anh, bỗng nhiên trong đầu hiện lên điều gì đó, “Không đúng, em cảm thấy, cảm thấy, em quên một chuyện.”

Anh tiếp lời, “Chuyện gì?”

Tôi rất nghiêm túc hỏi, “Thế người lúc trưa nói chuyện với anh là ai?”

Anh thản nhiên đáp, “Hà Tiêu Nhiên, bạn học cũ của anh.”

Tôi nhẹ gật đầu, bình tĩnh hỏi, “Nếu như em tưởng rằng em là kẻ thứ ba, nhưng thật ra lại không phải, em chỉ tự mình suy diễn, thế bây giờ, rốt cục là ai mang thai?”

Anh nhướng mày nhìn tôi, “Em nói đi?”

Hiện tại sau khi bình tĩnh nhớ lại, cuối cùng suy nghĩ thông suốt, lúc nãy không phải tôi tình cờ gặp Hà Tiêu Nhiên sao? Rồi Lục Tuyển Chi lại kêu anh có hẹn với một người, thì ra là hẹn Hà Tiêu Nhiên, lúc ấy tôi sợ đả kích anh ta nên đã nói rằng chuyện hôn nhân của tôi chưa đi tới đâu cả, cho nên anh ta mới khuyên Lục Tuyển Chi là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm việc mình đã làm.

Mà Hà Tiêu Nhiên lại là bác sĩ phụ khoa… Tôi rất nghiêm túc nghĩ, dạo gần đây dường như tôi đã mập lên không ít, đặc biệt là vòng eo tăng lên, trước kia còn rầu rĩ vì chuyện này, hơn nữa gần đây lúc ăn thường xuyên bị buồn nôn, thỉnh thoảng còn nôn mửa vài lần, như vậy…

“A!!” Tôi thét lên, kích động nắm chặt vai anh mà lắc liên tục, “Lục Tuyển Chi, anh là đồ khốn thối tha, em không muốn chưa kết hôn mà đã sinh con! Em không muốn, em không muốn, em không muốn!”

Anh vội đưa tay giữ người tôi lại, hơi nhíu mày, “Ai bảo em chưa kết hôn đã sinh con thế hả?”

Tôi bực tức nhìn anh, “Em giờ không phải là chưa kết hôn đã mang thai sao?”

Anh rất bình thản, nói rất ung dung, “Thế nên chúng ta bây giờ phải kết hôn trước khi bụng em to lên.”

Tôi hơi cúi đầu, vó góc áo, “Nhưng… chúng ta còn chưa chính thức yêu nhau, cũng chẳng có hoa tươi rượu đỏ, hay đi xem phim, hẹn họ gì cả.”

Lục Tuyển Chi cười khẽ, dịu dàng vuốt đầu tôi, ân cần nói, “Không sao, sau khi kết hôn, chúng ta lại từ từ yêu nhau, rồi sẽ có hoa tươi rượu đỏ, đi xem phim, hẹn hò cái gì cũng có cả.”

Tôi lặng lẽ
, người ta bình thường đều là yêu trước, sau đó mới kết hôn, rồi mới có con, mà tôi lại có con trước, rồi mới kết hôn, sau đó mới yêu…
 

No comments

Powered by Blogger.