TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 27
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
Chương 27: Gặp mặt
Nhìn tin nhắn, tâm
trạng tôi rối bời. Từ sau khi Sầm Vũ Minh bất ngờ chia tay, đối với người đàn
ông này, tôi chỉ có sự xem thường, căm giận và khinh bỉ anh ta, nhưng suốt hai
năm qua tôi lại một mực không đổi số điện thoại, cũng không biết là tại vì sao,
có lẽ trong tiềm thức vẫn chờ mong anh ta đến tìm tôi.
Điều này không phải
vì tôi còn chút tình cảm gì với anh ta, hay chờ anh ta hồi tâm chuyển ý mà tái
hợp với tôi, mà là vì bản thân không hi vọng mối tình đầu sâu đậm suốt ba năm
lại kết thúc không rõ ràng, tôi muốn biết vì lý do gì mà năm ấy anh ta lại kiên
quyết chia tay tôi, rõ ràng đã nói chờ sau khi tôi tốt nghiệp, cả hai sẽ phấn
đấu tạo dựng sự nghiệp, tôi thậm chí còn lên kế hoạch cho một hôn lễ đầy ý
nghĩa, rồi hưởng tuần trăng mật thật lãng mạn ở đâu, sinh bao nhiêu đứa con thì
phù hợp… Nhưng đến khi tôi tốt nghiệp rồi, thì bên cạnh anh ta lại có một Lâm
Na xinh đẹp ngọc ngà.
Trong hai năm nay,
tôi luôn nghĩ đến nguyên nhân anh ta chia tay, nhưng chưa có gì xác thực thì đó
vẫn chỉ là suy đoán của mình tôi mà thôi. Còn tôi thì lại có lòng tự tôn của
mình, muốn tôi chủ động đi tìm người bạn trai đã bỏ rơi chính mình, tôi thật sự
làm không được, hiện tại anh ta đã chủ động tìm tôi, những khuất mắc lâu nay
rốt cục đã có cơ hội lý giải.
Bối rối nhìn ông chủ
Lục sắc mắt đỏ lựng, môi tái nhợt đang nằm trên giường, không sớm không muộn,
sao mà hết lần này đến lần khác lại nhằm ngay lúc này!
Nhìn khuôn mặt điển
trai đang ngủ say của Lục Tuyển Chi, tôi do dự liên tục, tôi nhẹ nhàng đứng
dậy, y như tên trộm rón rén đi đến cửa. Chắc ông chủ Lục cũng không tỉnh dậy
bây giờ đâu, tôi chỉ xuống kia nói chuyện một chút với tên khốn phụ tình Sầm Vũ
Minh kia, sẵn tiện mắng chửi anh ta cho hả miệng, xong rồi thì lập tức trở về
ngay!
Mấy phút đồng hồ sau,
tôi đứng ở cửa khách sạn, dũng khí lúc nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Nhìn khuôn mặt rất đỗi quen thuộc kia trong ánh đèn mờ nhạt, tôi thoáng chùn
lòng, từ lần đầu gặp rồi yêu nhau với người con trai này, rồi những lần giận
hờn, ký ức về mối tình đầu như bộ phim chiếu chậm le lói trong trí nhớ tôi.
Bên ngoài khách sạn
có để sẵn ghế dài để ngồi nghỉ, anh ta cũng không hề ngồi xuống, mà cứ đứng
cạnh chiếc ghế, dáng vẻ cao ráo mạnh mẽ. Trước kia, chúng tôi thường đến một
công viên cũng có những dãy ghế thế này, mỗi lần đều là anh ta ở công viên chờ
tôi, có một lần tâm trạng tôi không được tốt, đến công viên thì thấy anh ta tóc
tai rối bời ngồi ở ghế, tôi bực nói nói: chẳng phải chỉ bắt anh đợi một chút
thôi sao, thế mà lại ung dung ngồi ở đây, đúng là một chút thành ý cũng không
có !
Tuy tôi chỉ hậm hực
nói vậy thôi, ai ngờ Sầm Vũ Minh tưởng thật, từ đó về sau mỗi lần đều đứng chờ
tôi, dù cho có ghế bên cạnh thì cũng tuyệt đối không ngồi, một hôm, tôi vì học
ở trường mà đến muộn tận hai tiếng, anh ta cũng ngốc nghếch đứng chờ tôi suốt
hai tiếng đồng hồ.
Giờ đây, anh ta vẫn
ăn mặc đơn giản như trước kia, vẫn đứng nơi này ngây ngốc chờ tôi, như thể chưa
hề có sự chia ly nào, ánh mắt anh ta sáng ngời có hồn nhìn tôi, trong ánh mắt
còn ẩn nụ cười, khuôn mặt vẫn như xưa, có điều là gầy đi rất nhiều, nhưng đã
trưởng thành, chín chắn hơn lúc trước.
Tôi hít sâu một hơi,
thong dong đi qua, nghe anh ta trìu mến gọi,
“Hạ Diệp, đã lâu không gặp!”
Tôi gật nhẹ đầu, đúng
vậy, thật sự đã lâu không gặp. Tuy lần trước họp lớp chúng tôi đã gặp nhau, mấy
ngày hôm trước còn gặp lại ở trước quầy tiếp tân của khách sạn, nhưng lại không
hề gặp nhau riêng lẻ như trước kia nữa, cũng đã hai năm rồi còn gì.
Thấy tôi không nói
lời nào, anh ta thở dài, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn tôi, “Hai năm qua, em
sống thế nào?”
Tôi gật đầu, mở to
hai mắt mà nói dối, “Cũng không tệ lắm, Tuyển Chi đối với em rất tốt , em cũng
sắp kết hôn với anh ấy.”
Hai mắt anh ta chập
chờn, không nói tiếp, nhưng giọng điệu lại ảm đạm hỏi tôi, “Sao em không hỏi
anh hai năm nay sống thế nào?”
Tôi sững sờ, chiều
theo ý anh ta mà hỏi, “Vậy anh sống thế nào?”
Anh ta nhìn tôi, rất
chân thành nói,
“Từ khi anh tiếp quản chuyện làm ăn trong nhà, trải qua bao sự
khắc nghiệt, cuộc sống đã thay đổi ít nhiều, trong hai năm qua, anh điên cuồng
lao vào công việc đến không thiết ăn ngủ, không hề bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, giờ
thì công ty đã có chút phát triển, quy mô đã lớn hơn gấp bội, có hơn trăm nhân
viên, cũng có không ít mối làm ăn.”
Tôi nghe mà phiền
muộn vô cùng, biết rõ anh ta ta tiền đồ sáng lạn, nhưng cũng đâu cần khoe
khoang vậy chứ? Thấy anh ta nhìn tôi chằm chằm, tôi gượng cười đáp,
“Vậy thì
chúc mừng anh, mới có hai năm ngắn ngủi mà đã trở thành một ông chủ giàu có
kiêu ngạo rồi.”
“Nếu một người đàn
ông lấy cách nhìn của người khác làm mục tiêu phấn đấu, anh ta mới chính là kẻ
hám tiền!’
Sầm Vũ Minh vẻ mặt nghiêm túc, không vẻ gì cười cợt nhìn tôi, trịnh
trọng nói, “Hạ Diệp, em biết không, nếu không phải vì em, anh sẽ không thể đạt
được thành tích chỉ trong 2 năm ngắn ngủi thế này!”
Tự dưng sao lại đổ
hết lên đầu tôi chứ, tôi nhíu mày nhìn anh ta, lại thấy anh ta chậm rãi nói tiếp,
“Năm đó anh tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình, bởi vì kinh nghiệm quản lý
chưa đủ, khiến tài chính công ty bị thâm hụt, cứ tưởng rằng sắp phá sản đến
mơi, đây là sự nghiệp mà ba anh đã bỏ công gầy dựng, anh không thể để nó bị huỷ
hoại bởi chính tay anh…”
Nghe đến đó, bỗng
nhiên tôi có cảm giác sặc mùi tiểu thuyết ở đây, quả nhiên đã nghe anh ta tiếp
tục nói, “Nhờ có ba của Lâm Na kịp thời nhập vốn, mới có thể giải quyết được
khó khăn, nếu không phải nhờ Lâm thị hỗ trợ, e rằng hiện tại anh chỉ có hai bàn
tay trắng nghèo kiết xác.”
Tôi kìm lòng không
được, cười khẩy, “Cho nên anh vì sự nghiệp, phản bội tình cảm của chúng ta, lựa
chọn ở bên Lâm Na?”
“Hạ Diệp, hãy nghe
anh nói, anh không hề phản bội tình cảm của chúng ta!”
Anh ta nắm chặt vai tôi,
bỗng nhiên trở nên kích động,
“Hai năm qua không ngừng cố gắng, tận sức khiến
công ty vững mạnh, vững mạnh đến có thể không cần dựa vào bất cứ ai để tồn tại,
giờ thì anh đã làm được điều đó, chuyện đầu tiên anh muốn làm chính là đến tìm
em, lần này anh đến Quế Lâm vốn không phải đi công tác, mà là cố ý đến tìm em!”
Thì ra là thế! Khó
trách anh tại lại trùng hợp đến Quế Lâm, xuất hiện ở khách sạn này. Trong lòng
tôi lại dâng lên sự phẫn nộ,
“Lúc trước vì sự nghiệp, anh vứt bỏ tôi để quen
với Lâm Na, giờ sau khi đã lợi dụng Lâm Na, anh lại quay về với tôi, Sầm Vũ
Minh, tôi không ngờ đến bây giờ mới biết anh là con người hèn hạ như thế!”
Nói xong, tôi không
hề nhìn anh ta, xoay người đi, lại bị anh ta ôm chặt từ phía sau, giọng nói anh
ta nghẹn ngào vang lên bên tai,
“Hạ Diệp, em đừng đi, anh một lòng gầy dựng sự
nghiệp như hiện nay, không muốn em sau này lại đi theo một kẻ nghèo nàn mà phải
chịu khổ, chúng ta đã yêu nhau ba năm, anh đối với em thế nào, chẳng lẽ em
không biết sao? Mấy năm nay anh mong ngày nhớ đêm, chỉ mong muốn có thể kết hôn
cùng em, anh đời này chỉ yêu nhất mình em mà thôi.”
Nghe anh ta nói đến
tình cảm mặn nồng suốt ba năm, lòng tôi tê tái, ngổn ngang, bất chợt chuông
điện thoại vang lên.
Nhìn màn hình hiện ba
chữ “Lục Tuyển Chi”, tôi bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân, tiêu rồi,
ông chủ Lục đã thức dậy!
Ý thức được tình cảnh
lúc này của mình, gì mà đau lòng, gì mà tái tê, gì mà mũi lòng, toàn bộ đều tan
biến như khói, tôi giãy nảy muốn chạy đi, lại bị cánh tay sau lưng ôm ghì lấy,
Sầm Vũ Minh còn cố gắng níu kéo,
“Hạ Diệp, tình cảm của anh đối với em không hề
thay đổi, còn em thì sao? Những năm nay anh vất vả gắng sức làm việc, là vì ai
chứ? Em không thể hiểu cho anh hay sao…”
Anh ta càng xúc động
nói, tôi càng dùng sức vùng ra, ngay lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, tiếng bước
chân dồn dập làm tôi chú ý, ngẩng đầu nhìn lên, thì đã thấy Lục Tuyển Chi hấp
tấp chạy đến cửa khách sạn.
Anh còn đang sốt, giờ
lại không có mặc áo khoác, chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi ra ngoài, khẩn trương đến
độ chân còn mang dép lê, tóc cũng rối bù, hoàn toàn mất đi hình tượng lịch lãm
mọi ngày, trông rất buồn cười, nhưng lúc này đây tôi chẳng thể nào cười nổi
nữa, bởi vì sắc mặt anh cũng hoàn toàn mất đi vẻ lịch sự tao nhã trước đây.
Mắt nhìn thấy tôi bị
Sầm Vũ Minh ôm, đôi mắt đen láy hiện lên sự hằn học mà tôi chưa từng thấy bao
giờ, tôi xấu hổ, vội giãy khỏi tay Sầm Vũ Minh, “Bạn trai tôi đã đến, anh còn
không buông tay ra!”
Thừa lúc Sầm Vũ Minh
đang ngây người, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay anh ta.
Đồng thời, Lục Tuyển
Chi cũng đã bước tới, lạnh lùng nhìn anh ta, vươn tay nắm lấy tay tôi, trực
tiếp kéo tôi vào trong khách sạn,
“Đi với anh.”
Tôi cảm nhận rõ ràng
độ nóng từ bàn tay anh, biết rõ anh còn mang bệnh trong người, tức tốc ngoan
ngoãn theo chân anh vào trong, Sầm Vũ Minh thình lình hô to lên,
“Hạ Diệp, em
không cần gạt anh, anh đã điều tra rồi, em chỉ là thư ký của anh ta mà thôi,
các người vốn không phải là người yêu gì cả!”
Lục Tuyển Chi dừng
bước, quay đầu lườm Sầm Vũ Minh, lấy điện thoại di động đưa cho anh ta coi,
“Như vậy còn là giả sao?”
Sau đó cười gằn, “Anh có thể đến quầy tiếp tân hỏi
thử, xem tôi và Hạ Diệp có phải đang ở chung một phòng hay không.”
Tôi lén nhìn qua,
thấy trên màn hình bảo vệ của điện thoại là hình tôi và anh hôn nhau cuồng
nhiệt.
Sầm Vũ Minh hoảng
hốt, lui về sau một bước, dường như để ổn định cảm xúc, anh ta móc bao thuốc từ
túi quần ra, hộp thuốc lại rơi xuống đất, lúc anh ta khom người nhặt thuốc lên,
tôi nhìn thấy bàn tay nhặt thuốc lá run lên bần bật.
Lục Tuyển Chi không
hề để ý đến anh ta, lập tức kéo tôi đi nhanh vào trong.
Tuy không nhìn sắc
mặt của Lục hồ ly, nhưng tôi cũng nhận ra cơn thịnh nộ kinh thiên động địa đang
ùn ùn kéo đến…
No comments
Post a Comment