TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 25
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
CHƯƠNG 25: THÂN MẬT
Núi Vòi Voi cũng không cao mấy, bốn
người chúng tôi rất nhanh đã đến lưng chừng sườn núi, nơi này được màu xanh của
cây cối phủ rợp mát, xanh mơn mởn nhìn rất thoáng đãng, chốc chốc lại có một
cơn gió nhẹ vi vu thổi qua, mang đến cảm giác rất sảng khoái, vì thế chúng tôi
nhất trí quyết định dừng chân nghỉ ngơi.
Tôi và Lục Tuyển Chi tìm nơi sạch sẽ để
ngồi xuống, còn hai người nước ngoài kia thì ngồi đối diện tôi, ở giữa là con
đường nhỏ, hai người họ ôm eo dựa sát vào nhau, cười cười nói nói rất thân mật
khăng khít, khỏi cần nói cũng biết hình ảnh vô cùng ngọt ngào rồi.
Tôi ôm đầu gối ngồi dưới đất hâm mộ
nhìn phía đối diện, khao khát giãi bày, “Sau này khi kết hôn, tôi nhất định sẽ
đến Quế Lâm hưởng tuần trăng mật.”
Lục Tuyển Chi khẽ nhíu mày, “Không phải
đã tới rồi sao?”
Tôi lườm anh một cái, từ từ giải thích,
“Lần này chỉ là du lịch bình thường, cảm giác sau khi kết hôn cùng người mình
yêu đến đây hưởng tuần trăng mật rất khác nhau!”
Anh im lặng một lúc, gượng gạo gật đầu,
“Được rồi, vậy sau này lại đến nữa.”
…
Tôi ù ù cạc cạc liếc anh, cái gì mà
“được rồi”, tôi hưởng tuần trăng mật thì mắc mớ gì tới anh chứ, còn phải qua sự
đồng ý của anh nữa à!?
Đang nói chuyện, tôi nhìn thấy người
phụ nữ tóc vàng đối diện có chút mệt mỏi, hơi nghiêng cổ, đưa tay đấm đấm vào
vai mình, người chồng nhìn thấy thế vội vàng đấm bóp cho người vợ, mà người phụ
nữ tóc vàng đó thỉnh thoàng còn quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười hạnh
phúc.
Tôi hô nhẹ một tiếng, “Tổng giám đốc.”
Anh nghiêng đầu, “Sao?”
Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, nói, “Tôi cảm
thấy, thân là một người Châu Á, phải có lòng nhiệt huyết yêu dân tộc.”
Anh, “…”
Tôi lơ đi biểu lộ im lặng của anh, tiếp
tục nghiêm túc nói, “Không thể để cho bọn họ thấy đàn ông Trung Quốc chúng ta
không chu đáo, dịu dàng bằng đàn ông người nước ngoài.”
Trong mắt anh hiện lên tia vui vẻ, “Rốt
cục là cô muốn nói cái gì?”
Tôi giả ho hai tiếng, duy trì vẻ mặt
nghiêm túc, “Ý tôi nói, làm người thì phải đến nơi đến chốn, không thể bỏ dở
nửa chừng được, diễn trò cũng phải diễn trọn bộ.”
Ánh mắt anh càng lúc càng vui vẻ, “Thì
sao?”
Cho nên… cho nên tôi giả bộ mệt mỏi,
đồng thời nghiêng cổ, vờ đấm đấm vai mình…
Lục Tuyển Chi đăm chiêu nhìn tôi một
lúc, cuối cùng nhếch miệng cười bí hiểm, “Được, vậy thì diễn trọn bộ.”
Nói xong, anh cũng duỗi đôi tay thon
dài không kém phần mạnh mẽ, ngoan ngoãn đấm bóp cho tôi. Đương nhiên tôi cũng
cực kỳ thoải mái, cuối cùng cũng có thể trả thù cái vụ đánh bóp ban sáng rồi !
Tôi nhắm mắt lại, bả vai được đấm bóp
thoải mái đến nỗi không kiềm được thả lỏng cơ thể và tinh thần, hơn nữa lúc này
lại đang ở nơi mát mẻ thế này, càng làm tăng thêm cảm giác khoan khoái. Cũng
không biết Lục Tuyển Chi học ở đâu mà tay nghề xoa bóp lại giỏi như vậy, lực
tay cũng vừa phải, tần suất phù hợp, khiến tôi dễ chịu vô cùng! Thoải mái như
thế mà chỉ hưởng thụ được có nửa tiếng, bụng thì mong anh xoa bóp cho tôi thêm
tí nữa, nhưng thấy nghỉ ngơi cũng đã đủ, hơn nữa hai người nước ngoài kia cũng
đứng lên vẫy chúng tôi, do đó đành phải tiếp tục leo núi.
Tôi và Lục Tuyển Chi mới vừa đứng lên
từ bãi cỏ, thì đã thấy hai vợ chồng mới cưới đối diện cười nói mấy câu, kết quả
người chồng khom người xuống, người phụ nữ tóc vàng vẻ mặt hạnh phúc leo lên
lưng của anh ta.
Vừa thấy tình huống này, tôi vui như mở
cờ trong bụng, cười tươi như hoa, vẻ mặt lại vờ bất đắc dĩ nói, “Tổng giám đốc,
tôi cũng bó tay rồi, đã nói diễn trò thì phải diễn trọn bộ đấy…”
Vì thế, Lục Tuyển Chi híp mắt nhìn tôi,
không nói lời nào khom người xuống…
Tôi sung sướng leo lên lưng của anh,
vui mừng hớn hở, anh đàn áp tinh thần tôi, thì tôi sẽ đàn áp lại thể lực của
anh, không thể không tự khen mình, tôi quả là thông minh đại tài mà!
Tuy là đường núi gập ghềnh, nhưng nhịp
đi của Lục Tuyển Chi rất chậm, cho nên cũng tương đối vững vàng, tôi ngồi trên
lưng anh không có chòng chành hay nghiêng ngả gì, ngược lại còn cảm thấy hơi
hơi buồn ngủ nữa, cố gắng mở hai mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thể kháng cự
nổi cái nôi êm ái này, lại thêm mùi hương thoang thoảng trên người Lục Tuyển
Chi, tôi không cưỡng được chợp mắt trong giây lát.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, thì đã nghe
giọng nói quen thuộc vang lên, “Xuống, đến đỉnh núi rồi.”
Tôi tức thì mở to mắt leo xuống lưng
Lục Tuyển Chi, nhìn xung quanh một vòng, đúng thật mình đã đến đỉnh núi Vòi Voi
rồi, đỉnh núi vô cùng bằng phẳng, cây cối xanh tươi tốt, xa xa có thể nhìn thấy
núi non trập trùng, cảnh vật hữu tình, còn có thể trông thấy nội thành Quế Lâm,
rồi cả tháp Phổ Hiền nổi tiếng, thành quả leo lên đỉnh núi khiến tôi vui sướng
khôn cùng.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng lên đỉnh
núi nào cả, vì thế tôi phấn khích chạy lung tung lên chỗ gò cao, từ chỗ nay có
thể nhìn được toàn cảnh công viên làm tôi phấn khởi vô cùng, nhịn không được
lấy tay vòng quanh miệng giả bộ la lớn lên, “AAAAAA”, cảm giác hả hê vô vàn!
“Hạ Diệp, cô qua đây chút đi.”
Lục
Tuyển Chi bỗng nhiên gọi tôi.
Tôi nhảy xuống khỏi gò cao, tâm trạng
hứng khởi, cười toe toét hỏi, “Sao hả?”
Anh nhìn còn có vẻ sung sướng hơn tôi
nữa, chỉ một ngón tay, “Cô xem bọn họ đang làm gì kìa?”
Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, thấy đôi
vợ chồng mới cưới cách đó không xa đang ôm nhau thân mật như chỗ không người,
người chồng nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi người vợ, anh ta nhắm nghiền mắt, vẻ
mặt tha thiết, còn người phụ nữ thì hạnh phúc cùng chờ mong, hình ảnh quả thực
lãng mạn như trong phim truyền hình vậy!
Đang nhìn đắm đuối, bỗng nhiên cảm giác
bên eo có ai đó ôm, cả người tôi dựa sát vào ngực Lục Tuyển Chi, thắc mắc hỏi,
“Tổng giám đốc?”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi, miệng
còn cười mỉm chi, lại thở dài tỏ ra bất đắc dĩ, “Hạ Diệp, tôi cũng bó tay rồi,
đã diễn trò thì phải diễn trọn bộ đấy…”
Tôi tức thì sửng sốt, câu này rất quen,
giọng điệu này càng quen hơn. Đúng rồi! Đây là những lời tôi đã nói!
Còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tuyển Chi
đã cúi đầu hôn lấy môi tôi, lúc đầu nụ hôn rất nhẹ nhàng rất uyển chuyển, sau
đó ngày càng mãnh liệt táo bạo, càng lúc lại càng vào sâu hơn, càng lúc càng
say đắm, vì thế tôi rốt cục đã tự mình cảm nhận được cái gì gọi là hôn lưỡi…
Mặt tôi đực ra trừng lớn hai mắt, bởi
vì nét mặt anh rất đắm đuối rất tha thiết, rất giống, rất giống bộ dạng của
người chồng khi hôn người vợ nước ngoài kia…
Tôi bị hôn đến hai mắt mơ màng, toàn
thân mềm nhũn, chân đứng không vững, Lục Tuyển Chi từ từ rời khỏi môi tôi,
nhưng tay anh ôm eo tôi vẫn không chịu buông ra, cánh tay anh là điểm tựa duy
nhất của tôi.
Lục Tuyển Chi chớp chớp mắt cúi đầu
nhìn tôi, đôi mắt trong như nước hồ thu, yên lặng nhìn tôi vài giây, rồi cất
giọng, mỉm cười hỏi, “Cô bây giờ có gì muốn nói với tôi không?”
Tôi hít một ngụm, gật đầu, “Có…”
Anh nghe càng thấy vui vẻ hơn, “Nói
đi.”
Tôi liếc mắt nhìn cặp vợ chồng mới cưới
cách đó không xa, dè dặt nói, “Tổng giám đốc, bọn họ cũng đã tách ra rồi, anh
chắc cũng có thể buông tôi ra rồi phải không…”
Anh lập tức đen mặt, tức giận buông
lỏng tay, xoay người rời đi.
Vì thế tôi mất đi điểm tựa đứng không
vững, cả người ngã sóng xoài trên bãi cỏ, tuy là không có đau mấy, nhưng vẫn sợ
đến mức kêu la thảm thiết!
Lục Tuyển Chi nhanh chóng quay người
lại, mắt nén giận vươn tay đỡ tôi, “Ngã đáng lắm!”
Tôi u oán liếc anh, còn không phải tại
anh hết sao, muốn buông tay ra thì chờ tôi đứng vững cái đã rồi hãy buông!
Anh nhìn tôi vẻ bất đắc dĩ, hít sâu một
hơi, vẻ như kiềm lại cảm xúc, một lúc sau nghiêm trang mở miệng nói, “Hạ Diệp,
tôi có mấy lời muốn nói với cô.”
Biểu lộ nghiêm túc của anh làm tôi sợ,
rụt rụt cổ, “Hả, nói cái gì?”
Anh im lặng một lát, như thể lấy hết
can đảm lẫn quyết tâm mới dám nói, “Thật ra tôi….”
“Hi!’
Lúc này người phụ nữ tóc vàng
cách đó không xa bỗng nhiên đi về phía tôi, mỉm cười cầm máy chụp hình trong tay,
vừa chỉ chỉ vào chồng cô ta, vừa bô bô nói một tràng tiếng Anh, tuy tôi chả
hiểu mô tê gì cả, nhưng nhìn động tác của cô ta cũng có thể đoán được là bảo
tôi giúp vợ chồng họ chụp hình đây mà! Vì thế tôi sảng khoái gật đầu đáp, “OK!
OK!”
Tôi cầm lấy máy ảnh, canh hình núi Vòi
Voi, chụp cho bọn họ rất nhiều tấm ngọt ngào, còn Lục Tuyển Chi thì đứng tò hó
một bên, mặt đen như mực vậy.
Thấy thời gian không còn sớm, bốn người
chúng tôi lại cùng nhau men theo đường cũ xuống núi, tuy là ngọn núi không cao,
nhưng đi lên đi xuống thế này cũng rất mệt mỏi, vì thế tất cả mọi người quyết
định không đến công viên khác du ngoạn, mà trực tiếp đi thẳng ra khỏi núi Vòi
Voi, sau đó Lục Tuyển Chi nói chuyện với bọn họ vài câu, mới biết được chúng
tôi không ở cùng một khách sạn, vì vậy lúc đến cổng công viên thì chúng tôi và
hai người nước ngoài kia mỗi người đi một ngả.
Lúc này không dễ bắt xe, mà đa số taxi
chạy ngang qua cũng đã có khách ngồi hết rồi, vất vả lắm mới bắt được một
chiếc, thế mà lại bị người ta giành trước.
Việc chờ xe vốn là việc chán nhất trần
đời, nhưng may mắn là một cao ốc gần đó có gắn TV đang chiếu bộ phim truyền
hình Đài Loan, do đó tôi phấn khích vì có cái coi để đỡ nhàm chán.
TV đang chiếu đến cảnh đặc sắc, một anh
chàng thắm thiết nói, “XX, thật ra anh đã thích em từ lâu rồi.”
Cô gái kia vẻ mặt chẳng có gì ngạc
nhiên hay mừng rỡ, trả lời lạnh tanh, “Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao? Tôi từ lâu
đã biết, đàn ông chẳng có ai tốt cả!”
Anh chàng kia tiến lên một bước, chân
thành nói, “XX, anh biết rõ em từng bị XX tổn thương, nhưng không phải tất cả
phải tất cả đàn ông trên đời này đều như thế, ít nhất tình cảm của anh dành cho
em là thật lòng!”
Cô gái tuyệt tình quay đầu, “Anh đừng
nói nữa, chúng ta không thể nào đâu!” Nói xong còn định rời đi.
Anh chàng kia giữ chặt tay cô gái, đau
khổ cầu khẩn, “Em đừng đi, hãy nghe anh nói đi được không?”
Cô gái cả giận nói, “Buông ra!”
Anh chàng kiên định, “Anh không buông!”
Cô gái trợn mắt nhìn, hất tay và tát
anh chàng một cái, vẻ mặt anh ta vô cùng đáng thương, rốt cục luyến tiếc bỏ tay
ra, còn cô gái thì nghênh ngang quay người rời đi…
Anh chàng kia đứng bất động tại chỗ,
nhìn bóng dáng cô gái đi xa, mãi đến khi cô khuất bóng, anh mới đau khổ ôm đầu
gục xuống…
Thấy cảnh như vậy, tôi nhịn không được
than vãn, “Cô gái này thật là…”
Lục Tuyển Chi nhướng mày, “Quá mức vô
tình?”
Tôi lắc đầu, “Không, là làm rất tốt.”
Anh, “…”
Tôi chợt nhớ lại, lúc ấy, Sầm Vũ Minh
chinh phục tôi chỉ bằng 1 câu “anh yêu em”, hừ ! Kết quả thế nào hả? Nghĩ đến
đây, tôi oán sâu như biển hận khó tan tức giận nói, “Tuy cô ta làm vậy có vẻ
quá tàn nhẫn, nhưng chỉ vì đàn ông nói là anh yêu em mà tin như điếu đổ thì mới
gọi là ngu ngốc! Theo tôi nghĩ, chỉ tát có một cái nhẹ như thế chẳng đáng là
bao!”
Anh, “…”
Một lát sau, tôi sực nhớ, “Đúng rồi,
Tổng giám đốc, lúc nãy anh trên đỉnh núi anh không phải nói có chuyện muốn nói
với tôi sao?”
Anh, “Hiện tại thì không.”
Tôi, “À…”
Không thể không công nhận, chẳng thể
nào hiểu nổi cái người này !
No comments
Post a Comment