TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 22

ĂN XONG CHÙI MÉP

















Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7

Chương 22: NHÀ TẮM

Bực bội dựa vào thành xe, cả người mệt mỏi rã rời, không bao lâu sau tôi chìm dần vào giấc ngủ, cảnh vật ngoài cửa xe cũng trở nên mơ hồ hơn rồi tối sầm đi…

“Hạ Diệp, dậy.”

Đang ngủ rất ngon, bỗng nhiên lỗ tai ngứa ngứa, tôi lập tức tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt Lục Tuyển Chi kề sát mình, nhìn tôi và cười nói, “Đến khách sạn rồi.”

Cơn buồn ngủ của tôi tức khắc biến mất, trấn tĩnh lại thì phát hiện cả người mình đang nằm hẳn trong lòng anh, đầu kê trên ngực anh, mà tay anh không biết đang cầm sợi tơ ở đâu ra, chắc hẳn là lúc nãy dùng cái này để ngoáy tai tôi.

Tôi bị tư thế thân mật này làm cho hoảng sợ, vội vàng xấu hổ ngồi ngay ngắn lại, ngượng ngùng nói, “Tổng giám đốc, sao tôi lại…”

Anh thủng thẳng nói, “Là cô tự ngã vào ngực tôi mà ngủ, tôi lại không thể cho cô dựa vào vai, nên đành phải thế thôi.”

Tôi nghĩ nghĩ, đây cũng là do lỗi tại tôi, vì thế cũng đuối lý không dám nói thêm gì, yên lặng đi xuống xe.

Vào trong sảnh khách sạn, lúc đến quầy tiếp tân lấy phòng thì mới vỡ lẽ chuyện tôi đặt có một căn phòng, Lục Tuyển Chi ngạc nhiên, lại nhìn tôi đầy sâu xa bí hiểm, tôi vội vã tỏ vẻ ân hận là do tôi tắc trách nên đặt có một căn phòng, anh mới thôi nhìn tôi với ánh mắt đó nữa, khuôn mặt rạng rỡ nói, 

“Thế thì làm sao bây giờ?”

Tôi thở dài, “Còn làm sao nữa, giờ chỉ có một căn phòng, việc nghỉ ngơi của tôi mấy ngày này chỉ có thể nhờ vào anh cả thôi!”

Anh cười không ngớt, nói, “Ừ, đi thôi.”

Hai mắt tôi sáng rỡ, “Anh đồng ý rồi hả?”

Anh mỉm cười gật đầu, “Tôi làm sao có thể để cô không có chỗ ngủ được chứ.” Nói xong anh còn tiêu sái đi thẳng đến thang máy, tôi vui mừng đi ngược lại hướng của anh.

Đi được hai bước, tôi và anh cùng lúc quay đầu lại nhìn nhau, đồng thanh hỏi đối phương, “Cô / Anh đi đâu?”

Tôi sững người, chỉ về phía trước trả lời, “Thì đi đến chỗ tiếp tân đặt lại căn phòng khác!”

Anh nhíu mày, “Cô không phải nói việc nghỉ ngơi mấy bữa tới tất cả nhờ tôi hay sao?”

Tôi gật đầu, “Đúng vậy, thì nhờ anh lấy tiền đặt thêm một phòng. Chứ nếu không anh tưởng tôi nói cái gì?”

Anh, “…”

Lục Tuyển Chi đưa cho tôi một thẻ tín dụng sau đó mặt mày lạnh tanh đi lên phòng trước, tôi đi đến chỗ tiếp tân nói muốn đặt thêm một phòng, nhân viên tiếp tân vẻ mặt khó xử nói với tôi, “Xin lỗi thưa cô, thời gian này khách đặt phòng quá nhiều, căn phòng cuối cùng đã được vị khách kia lấy rồi.”

Quay đầu nhìn theo hướng nhân viên khách sạn chỉ, tôi thấy một người đàn ông trung niên đầu hói, bên cạnh ông ta còn có một cô gái, nhìn hai người họ rất thân mật.

Tôi uể oải thở dài, “Vậy thì phải tới khách sạn khác đặt rồi.”

Vừa mới nói xong, người đàn ông trung niên đó đã chen vào, “Cô ơi, giờ là mùa cao điểm, tôi hôm nay đã đi hết những khách sạn gần đây tìm phòng, mà chẳng chỗ nào còn cả, vất vả lắm mới đặt được một phòng ở đây đó…”

“Không phải nói mang đồ giúp em à, còn không mau đi?” Bạn gái ông ta trừng mắt liếc tôi, hấp tấp mở miệng, thúc giục ông ấy đi cho bằng được.

Bọn họ đi rồi tôi lại càng rầu hơn, trời ạ, phòng ở khách sạn này bị người ta nhanh chân giành trước, cũng chẳng thể trông mong gì đến những khách sạn khác nữa, xem ra đành phải xin Lục Tuyển Chi xót thương cho tôi ngủ nhờ trong phòng rồi…

Ủ rũ đi vào thang máy kiếm phòng của Lục Tuyển Chi, cửa để mở, tôi đi vào thấy anh đang thong dong ngồi trên sa lon, cầm con búp bê trong tay xoay xoay ngắm nhìn.

Tôi hiếu kỳ tới gần hỏi, “Tổng giám đốc, này là gì vậy?”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, “Vừa rồi nhân viên phục vụ đem quà lưu niệm của khách sạn tới, nói đây là búp bê cầu nguyện rất linh nghiệm.”

Thấy anh nói rất nghiêm túc, tôi ngạc nhiên hai mắt trợn to hỏi lấy, “Chẳng lẽ hồi nãy anh cầm nó rồi ước đó hả?”

Anh quả quyết gật đầu, “Lúc nãy rảnh rỗi không việc gì làm nên cũng ước thử xem sao.”

Tôi kinh ngạc thiếu chút nữa là cằm rớt xuống đất, một ông chủ lớn thành công, còn là tinh anh trong xã hội mà lại làm cái trò trẻ con này hả!?

Đang định bước tới hỏi anh lúc nãy ước cái gì, anh đã lên tiếng hỏi tôi trước, “Cô đi đặt phòng sao rồi?”

Mặt tôi lập tức như đưa đám, buồn rầu nói, “Đừng hỏi nữa, tôi đến trễ một bước, phòng ở khách sạn đầy hết rồi…”

Anh nhìn búp bê cầu nguyện trong tay, nở nụ cười rất khó hiểu.

Tôi nhịn không được cười nhạo anh, “Không ngờ anh trưởng thành thế này rồi mà cũng tin mấy trò búp bê cầu nguyên này à, làm gì mà linh nghiệm được!”

“Ai nói không linh nghiệm?” Anh mỉm cười nhìn tôi lom lom, “Điều ước lúc nãy của tôi đã thành hiện thực rồi.”

Tôi, “…?”

Lục Tuyển Chi vào nhà tắm tắm rửa, tôi buồn chán đi loanh quanh trong phòng, căn phòng được trang hoàng rất xa hoa, bày trí cũng rất đẹp mắt, chùm đèn thuỷ tinh lung linh phát ra thứ ánh sáng ấm áp dịu kỳ, đồ dùng nội thất cái gì cũng có, gần TV có một cái máy tính bàn tinh thể lỏng, tôi bước tới bật vi tính muốn đăng nhập vài nick QQ đã lâu không dùng tới, suy nghĩ một hồi tôi mới nhớ ra password, đó là tên của Sầm Vũ Minh, tôi còn thêm 520 sau đuôi.

Sau khi đăng nhập vào QQ có không ít nick nhấp nháy báo tin nhắn, trong đó có một vài người bạn cũ hỏi tôi cách liên lạc và dạo này thế nào, còn có tin tức của cả lớp, vô thức nhìn đến ảnh chân dung của Sầm Vũ Minh trong một nhóm riêng biệt, chỉ hiện một màu xám.

Trả lời hết tất cả tin nhắn QQ của bạn học xong, tôi mở hòm thư ra, phát hiện phần lớn thư trong đó đều là của Sầm Vũ Minh, nội dung mỗi câu đều rất ngắn gọn rất bình thường, đại loại như thời tiết trở lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm, buổi tối đừng thức khuya, phải ngủ cho đủ giấc, con gái thì uống ít rượu thôi, buổi tối đừng đi ra ngoài một mình, vân vân…

Dằn lòng đọc hết một loạt các thư, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về khiến lòng tôi nao nao, vì thế vội vàng kiếm một bộ phim thư giãn một tí, trên màn hình vi tính có một folder tên “Phim bắn nhau”, tôi tiện tay mở nó ra, xoay người đi nhanh tới ghế sa lon để chuẩn bị ngồi xem.

Mới đi được nửa đường bỗng nhiên phía sau lưng phát ra mấy tiếng “Ah. . . Ah. . . Ưm. . . Ah”, ngớ người như trời trồng một lúc, tôi quay phắt người lại, nhìn thấy một người đàn ông cao to và một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn đang XXOO đầy khốc liệt, hoang dã không kém phần sinh động trên màn hình vi tính.

Thánh thần ơi, tôi thực sự OUT rồi! Thì ra cái này cũng được gọi là “phim bắn nhau” sao!?

Ngay lúc tôi xấu hổ và bực tức không thôi, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra…

“Tiếng gì vậy?” Câu hỏi của Lục Tuyển Chi vọng ra theo tiếng mở cửa.

Giờ mà tôi muốn tắt thì cũng chẳng tắt kịp, hơn nữa anh mở cửa đi ra đây cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng may là khoảng cách từ nhà tắm đến chỗ tôi đứng rất gần, tình thế cấp bách tôi bèn bổ nhào chặn ngang ở cửa nhà tắm, đẩy mạnh anh đang quấn có mỗi cái khăn vào nhà tắm lần nữa, mở to mắt mà nói dối, 

“Không có gì, chỉ là trong phim đang chiếu cảnh một nam một nữ đánh nhau thôi, anh nghe đi, cô gái đó bị đánh nên la to vậy đó!”

“Vậy sao?” Anh nhướng mày tư lự, còn nghiêng đầu lắng tai nghe cho rõ nữa.

“Ah. . . Ưm. . . Ưm. . . Ah. . .”  Trong phòng tắm âm thanh hơi nhỏ một tí, nhưng nếu tập trung lắng nghe thì vẫn có thể nghe ra âm thanh đó có chút hưng phấn rất vui sướng.

Tôi đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, giả ngu cười nói, “Ha ha, cô gái đó bị đánh thảm thiệt, thảm thiệt!”

Chẳng biết anh anh tin hay không mà nhếch mép gật đầu, trả lời, “Phải, rất thảm đấy.” 

Nóixong còn híp mắt nhìn tôi với vẻ thích thú, lập tức thay đổi chủ đề, “Vậy cô đẩy tôi mạnh thế làm gì?”

Thấy ánh mắt quỷ dị của anh nhìn mình, tôi tỏ vẻ ân cần, 

“Tổng giám đốc, gió lớn như thế mà chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm thì dễ bị cảm lạnh lắm, anh mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ha!”

 Để tôi còn có thời gian bấm nút chéo màu đỏ phía góc phải màn hình nữa chứ, thủ tiêu hết toàn bộ chuyện bẽ mặt này.

Tính toán của tôi rất hoàn hảo, thế mà Lục Tuyển Chi lại chẳng thèm nể mặt, nhướng mày gạt bỏ, 

“Hạ Diệp, cô thật đúng là ngốc hết chỗ nói, cửa sổ đóng hết rồi thì lấy đâu ra gió? Trong phòng có để sẵn máy điều hoà thì làm sao mà lạnh? Hơn nữa quần áo của tôi còn nằm trong hành lý.”

 Nói xong anh định đi ra khỏi nhà tắm, muốn ra ngoài lấy quần áo.

“Không không Tổng giám đốc, để tôi lấy giúp anh cho!” Nghĩ đến tên tuổi anh hùng oanh liệt một đời bị huỷ trong chốc lát, tôi theo bản năng vươn tay muốn kéo anh lại, ai ngờ nắm đâu chẳng nắm lại nắm ngay khăn tắm mà kéo, bi kịch thật sự đã xảy ra…

Tôi kéo khăn tắm màu trắng trên người Lục Tuyển Chi xuống, hai bờ mông căng tròn bóng mướt đầy khêu gợi lồ lộ ra ngoài, máu trong người bỗng sục sôi đầu óc bay bổng ngút trời, tức khắc xoay người che mắt ăn năn nói, “Tổng giám đốc, tôi không phải cố ý, tôi thực sự không phải cố ý đâu!” Chỗ muốn nhìn từ lâu thì chực chờ ở đó, thế mà giờ xem lại chẳng dám xem, tôi đây chính là điển hình loại người dám nghĩ không dám làm.

Anh đi qua đứng sau lưng tôi, hơi ấm của giọng nói không ngừng phả vào bên tai của tôi, “Hạ Diệp, đầu tiên là cô đẩy mạnh tôi vào nhà tắm, sau lại kéo khăn tắm của tôi, cô còn dám nói cô không cố ý sao?”

Tôi đờ người, lúng túng níu níu cái khăn tắm trong tay, “Anh anh anh làm gì mà đứng gần dữ vậy!?”

Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo của tôi, “Tôi là một người đàn ông rất đỗi bình thường, cô nghĩ xem hiện giờ tôi muốn làm cái gì?”

Tôi đề phòng chuẩn bị tâm lý trước, dù sao cũng cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa còn lại ở ngay nhà tắm nhỏ hẹp, bết bát hơn chính là hiện tại anh chẳng mặc cái gì trên người hết. Nghe nói đàn ông trong mấy trường hợp này rất dễ sinh thú tính gì đó đó…

Lúc tôi đang khẩn trương lắp ba lắp bắp, tay Lục Tuyển Chi để quanh eo tôi cũng chẳng có làm chuyện gì không phải phép, mà là trực tiếp cầm lấy khăn tắm trong tay tôi, khiến tôi ngây ngẩn cả người.

Sau lưng lại truyền đến giọng nói ôn tồn của Lục Tuyển Chi, “Ý của tôi là tôi là một người đàn ông bình thường gặp những tình huống này thì đều lấy lại khăn tắm quấn lên người lại. Chứ nếu không cô tưởng tôi nói cái gì?”

Tôi, “…”

Má! Chọc ghẹo tôi vui lắm hả?

No comments

Powered by Blogger.