TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 16
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
Chương
16: PHIỀN MUỘN
Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau tôi
vẫn đi làm như thường lệ, cũng may miệng vết thương không lớn mấy, nên tôi dán
băng cá nhân thay cho vải băng, sau đó mặc bộ quần áo công sở đến công ty thật
sớm.
Mới vừa vào đến công ty, tôi liền cảm
thấy không khí hôm nay có gì đó là lạ. Bởi vì đặc thù của công việc, mỗi buổi
sáng tôi đều phải đến công ty sớm để dọn dẹp văn phòng tổng giám đốc, bởi thế
hầu như không có đồng nghiệp nào đến sớm hơn tôi cả, quá lắm thì cũng lác đác
vài người thôi. Thế mà sáng nay mới tới đã thấy hơn 10 đồng nghiệp ngồi ngay
ngắn ở bàn làm việc, nhưng điều kỳ lạ hơn nữa toàn bộ đều là nhân viên nữ.
“Tiểu Hạ!”
Nghe có người gọi mình, tôi
lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Lưu Mộng Hi ăn mặc chỉn chu,
sinh lực tràn trề, trang điểm điệu đà, trên người còn mang đồ trang sức đẹp mắt
và sáng bóng.
Tôi vừa nhìn thấy cô ta theo bản năng
hơi chột dạ, gượng cười chào hỏi, “Chị Mộng Hi.”
Lưu Mộng Hi vỗ vai tôi rất thân thiết,
cô ta nói, “Chị nhờ em đưa quà cho Tổng giám đốc, em đưa cho anh ta chưa?”
Chết, tôi quên béng đi mất! Thấy tôi đơ
người, nụ cười trên mặt chị ta cũng tắt lịm, thấy thế tôi vội giả lơ, “Rồi rồi!
Lúc đó thấy anh ta đến là em đưa ngay!”
Chị ta giờ mới chịu cười, “Vậy Tổng
giám đốc nói sao hả?”
Tôi nói nhăng nói cuội cho qua chuyện,
“Anh ta nói rất thích!”
Lưu Mộng Hi tràn đầy vui sướng, liến
thoắng nói, “Tiểu Hạ, thật sự chị rất cám ơn em, hôm nào chị nhất định sẽ mời
em ăn cơm!”
Tôi càng chột dạ hơn, nhanh trí lảng
sang chuyện khác, giả bộ thở dài,“Mọi người hôm nay tới sớm thật nha!”
Chị ta bỗng nhiên nói nhỏ vào tai tôi,
giọng điệu lộ vẻ xem thường, “Bọn họ muốn câu “rùa vàng” mà, không đến sớm làm
sao được?”
Tôi không hiểu Lưu Mộng Hi đang hỏi gì,
ngờ vực hỏi ngược lại, “Gì mà rùa vàng?”
Lưu Mộng Hi ngạc nhiên nhìn tôi chằm
chằm, “Chuyện lớn như vậy mà em không biết hả?”
Tôi lơ ngơ lắc đầu, “Không!”
“À, phải rồi, hôm qua em đâu đi làm
đâu.”
Lưu Mộng Hi bỗng nhiên hiểu ra nguyên do lấy tay vỗ vào trán mình một
cái, giải thích cho tôi nghe,
“Hôm qua ông chủ của chúng ta nói là em trai của
anh ta muốn đến công ty thực tập, sáng nay sẽ tới làm nè! Em nghĩ thử đi, em
trai của tổng giám đốc đến công ty chúng ta làm, khẳng định không phải giữ chức
trưởng phòng thì chắc cũng là làm quản lý gì đó, mà Tổng giám đốc đã đẹp trai
thế này, đương nhiên em của anh ta cũng đẹp trai không kém, thử hỏi công ty
chúng ta không nháo nhào lên làm sao được?”
Nói xong, chị ta còn lén chỉ vào mấy
đồng nghiệp nữ, vẻ mặt khinh thường cùng ganh ghét,
“Em nhìn cái người đứng gần
cửa sổ ấy,rồi còn cái người đứng ở giữa nữa, mới sáng sớm đã đến công ty rồi,
nãy giờ còn lén lén lút lút cúi xuống gầm bàn mà thoa son dậm phấn, làm như
không ai biết vậy!”
Tôi im thin thít nhìn Lưu Mộng Hi, sáng
nay chị cũng đến sớm vậy, mặt còn trang điểm rất ư là kỹ càng nữa này!
Tôi mới dọn dẹp văn phòng được một nữa
thì Lục Tuyển Chi đã tới rồi, so với bình thường sớm hơn một chút.
Anh vận bộ âu phục vừa vặn ôm sát
người, lịch lãm nhưng không kém phần phong độ ung dung mở cửa đi vào, mắt nhìn
lướt qua bàn làm việc, dùng giọng điệu ông chủ hỏi tôi, “Hạ Diệp, hôm nay cô
không làm bữa sáng cho tôi à?”
Tôi giờ mới sực nhớ, “A, sáng nay tôi
quên làm bánh rán hành cho anh rồi!”
Khóe môi anh mím chặt lại, mới vừa rồi
giọng nói còn nghiêm nghị đột nhiên trở nên tức giận, “Sau này không được phép
nhắc bánh rán hành trước mặt tôi nữa!”
Tôi bối rối, “Vậy mai mốt phải làm món
gì cho anh ăn?”
Anh ngồi xuống ghế da dạng xoay, hai
tay đan vào nhau để trên tay vịn ghế, nói bâng quơ, “Nãy lúc tôi tới, giám đốc
Vương đang ăn cơm hộp tình thương, nhìn cũng không tệ lắm.”
Tôi càng bối rối hơn, thắc mắc hỏi
thẳng anh, “Cái gì mà cơm hộp tình thương?”
Anh không trải lời còn nói ngược lại
tôi, “Cô tự suy nghĩ đi, tôi chỉ chịu trách nhiệm thưởng thức mà thôi.”
Lòng tôi thầm oán ghét giám đốc Vương,
ông ăn gì không ăn lại đi ăn cơm hộp tình thương gì đó làm quái gì chứ! Mà có
ăn thì ăn đi, tại sao lại để Tổng giám đốc thấy làm gì thế hả!
Dọn dẹp văn phòng xong, tôi lấy món quà
của Lưu Mộng Hi nhờ tôi đưa dùm từ trong ngăn tủ ra, vừa rồi còn khoe khoang khoác
lác nói ông chủ Lục rất thích món quà, bởi thế giờ dù thế nào cũng phải làm anh
ta thích món quà này. Do đó, tôi vô cùng nhỏ nhẹ, vô cùng dịu dàng, dè dặt nói,
“Tổng giám đốc, cái này là cho anh.”
Vẻ mặt Lục Tuyển Chi được tặng quà như
rất cao hứng, vui vẻ đưa tay vòng qua máy vi tính cầm lấy món quà, mở hộp quà
được gói tinh xảo kỹ lưỡng, cầm cà vạt màu xám từ trong cái hộp ra.
Anh nhìn nhìn cà vạt, sau đó lại nhìn
tôi hờ hững, “Cô không có khả năng đồ mắc tiền như vậy, cái này ở đâu ra?”
Tôi gật đầu cười nịnh hót, tâng bốc anh
lên tận trời xanh, “Tổng giám đốc quả thật là anh minh thần võ, ánh mắt sắc
sảo, vừa nhìn là biết ngay! Đây là món qua do đồng nghiệp của công ty, Lưu Mộng
Hi, nhờ tôi đưa cho anh.”
Mặt anh bỗng nhiên bí xị, “Cô cũng rất
nhiệt tình giúp đỡ người khác quá chứ.”
Tôi cười xoà pha trò cho có không khí,
“Dù sao rảnh rỗi cũng không chuyện gì làm, với lại giúp người cũng là một niềm
vui mà!”
Anh nghe xong liền mở ngăn tủ lấy ra
một lọ mực đen, “Đã rảnh rỗi như vậy thì cô đem lọ mực này đổ xuống nền nhà
ngoài kia đi, nhớ phải đổ đều mỗi một chỗ.”
Tôi chợt sợ hãi đến sởn cả gai ốc với
cái trò gian ác đầy thú tính này của anh, “Chẳng lẽ anh đợi tôi đổ xong rồi lại
bắt tôi phải lau sạch hả?”
Anh mỉm cười lắc đầu ngoe nguẩy, “Sẽ
không.”
Tôi vẫn từ chối thi hành “nhiệm vụ mọi
rợ” này, “Không phải chuyện mình không rớ tay vào, mấy chuyện hại người hại
mình thất đức như thế tôi tuyệt đối không làm!”
Anh nhướng cặp lông mày rậm và cười
nhếch nửa miệng, “Không làm mấy chuyện hại người hại mình, vậy chuyện hại người
lợi mình cô có làm không?”
Tôi, “…”
Anh cười mỉm, từ tốn nói tiếp, “Hạ
Diệp, cô nói nếu tôi đem cái cà vạt này quăng vào sọt rác bên ngoài, sau đó
tình cờ gặp Lưu Mộng Hi tỏ ra tôi chưa hề nhận được món quà nào, cô nghĩ thử cô
ta sẽ làm gì?”
Khá lắm, coi như anh lợi hại! Nếu như
anh quả thật làm vậy, thế nào Lưu Mộng Hi cũng cho rằng tôi đã ném cà vạt ấy
vào sọt rác, hơn nữa còn nghĩ là tôi không hề đưa tận tay Tổng giám đốc món quà
này! Chắc chắn sau đó cô ta thế nào cũng nhìn tôi bằng con mắt hình viên đạn,
thề không đội trời chung với tôi, hơn nữa còn oán sâu như biển, hận khôn nguôi…
Chiêu này đích thị là vu oan giá hoạ!
Cầm lọ mực đen rón rén đi ra hành lang,
tôi dáo dác nhìn bốn phía thăm dò tình hình, có vẻ như hôm nay không ai quét
dọn vệ sinh ở đây hết, nền nhà sáng loáng chỉ có tí ít bụi bẩn mỏng như tờ giấy
mà thôi, tôi không nỡ lòng lại vẩy mực xuống sàn bóng loáng thế này, sau bao
nhiêu do dự, giằng co, vật lộn với chính mình, thừa dịp không có ai đi qua đây,
tôi khom người đổ mực mỗi chỗ một chút đều đều.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói tức
giận vang lên sau, tôi tức khắc đứng thẳng người, đem lọ mực giấu sau lưng.
Lúc quay đầu thì chỉ thấy một người đeo
khẩu trang, mặc quần áo tươm tất sạch sẽ, đầu đội một cái mũ cũng rất sạch sẽ,
trên tay còn cầm dụng cụ của lao công, nói nôm na thì quần áo và dụng cụ vệ
sinh của lao công thì người này đều có đầy đủ cả!Đúng là không thể nào làm
chuyện xấu mà không hại người hại mình được, mới vừa làm không nghĩ lại bị bắt
thóp thế này! Tôi chột dạ giả bộ tỉnh bơ như không xảy ra chuyện gì, định
nghênh ngang rời đi.
Người lao công tiến tới ngăn tôi lại,
nổi giận đùng đùng chỉ trích, “Mực trên sàn là do chính cô làm đổ!”
Tôi kịch liệt phản bác, “Anh đừng có
nói lung tung, không phải tôi.”
Người này vẫn một mực cho là tôi làm,
“Tôi nhìn thấy hết rồi, chính là cô!”
Tôi tiếp tục cãi lại, “Thật không phải
tôi.”
Lao công, “Là cô!”
Tôi, “Không phải tôi.”
Lao công, “Là cô!”
Tôi, “Là tôi!”
Lao công, “Không phải cô!” Nói hớ,
người này liền ngơ ngác đứng như trời trồng nhìn tôi trâng tráo.
Tôi cười đắc ý, “Này này, là do anh tự
nói đó nha!”
Hắn trừng mắt nhìn tôi vẻ bất lực,
“Cô!….”
Tôi thấy hắn tức giận đến nói không ra
lời, “có lòng tốt” khuyên giải,
“Thật ra đâu cần phải vì chuyện này mà cãi vã
đến đỏ mặt tía tai, tôi không thừa nhận mực này là do tôi đổ thì anh cũng phải
lau sạch sàn nhà, mà nếu tôi thừa nhận mực này là do tôi đổ thì anh vẫn phải
lau sạch sàn nhà thôi, kết quả cũng giống nhau thôi mà.”
“…”
Ánh mắt hắn càng trợn to hơn, đôi
môi phía dưới khẩu trang như run run vì tức giận, tôi nghĩ thầm lương lao công
cũng chẳng bao nhiêu, công việc cũng rất nhọc nhằn, tốt hơn là không nên chọc
hắn nổi điên lên, vì vậy tôi thức thời không nói thêm gì nữa, xoay người đi
thẳng về chỗ làm việc của mình.
Trên đường về chỗ làm việc tôi tình cờ
gặp giám đốc Vương, trên tay ông ấy cầm cái cà-mên màu hồng phấn, vẻ mặt mừng
rỡ hạnh phúc.
Tôi đột nhiên nhớ tới “hộp cơm tình
thương” mà ông chủ Lục nhắc tới, vội gọi ông ấy lại, “Giám đốc Vương, nghe nói
bữa ăn sáng hôm nay của ông rất ngon thì phải.”
Giám đốc Vương đắc chí cười hề hề,
“Tiểu Hạ, nhờ có hình của cô mà đã chữa được bệnh đa nghi của vợ tôi đó, bà ấy
giờ không nổi nóng thất thường với tôi nữa, ngược lại còn thông cảm cho tôi,
đối xử với tôi tốt vô cùng, sáng sớm cố ý thức dậy để chuẩn bị cho tôi hộp cơm
tình thương này nè.”
Tôi thừ người ra, bà Vương trước kia
nghe nói công ty có nhiều người đẹp nên mới sinh nghi, thường xuyên cãi nhau
với giám đốc Vương, bây giờ coi hình tôi xong, còn đồng tình thông cảm với ông
ta nữa?
Cứ hễ nói chuyện với giám đốc là lại
một lần tôi bị đả kích trầm trọng, xem ra sau này nhìn thấy ông ta tốt nhất
phải đi đường vòng mới được.
Nhưng lần này bắt buộc phải hỏi cho ra
lẽ vấn đề chính,
“Vậy hộp cơm tình thương đó có gì thế?”
Giám đốc Vương khiêm tốn nói, “Thật ra
cũng không có gì cầu kì cả, chỉ là trứng chiên với giăm bông thôi à.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cũng được,
may là không phải món gì phức tạp lắm.”
Giám đốc Vương lại nói tiếp, “Nhưng
trứng chiên có hình thù đàng hoàng đấy, còn giăm bông miếng nào miếng nấy được
cắt đều tay thành hình trái tim nữa.”
Nghe xong mà tôi rầu thúi ruột, hình
trái tim hình trái tim…
Bà Vương làm đồ ăn có hình trái tim cho
chồng bà ấy thì có gì đâu, nghe rất hợp tình hợp lý, còn tôi làm đồ ăn hình
trái tim cho Lục Tuyển Chi là gì đây hả!
Lúc tan sở hôm nay, cái người được gọi
là em trai Tổng giám đốc vẫn biệt tăm biệt tích không hề xuất hiện ở công ty,
tất cả nhân viên nữ đều thất vọng, mặt mày ai nấy đều buồn hiu như đưa đám vậy.
Đang lúc tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi
về, Lục Tuyển Chi đứng ở cửa phòng làm việc gọi tôi, “Hạ Diệp, cô khoan về đã.”
Tôi lập tức thay đổi thái độ, gắt gỏng,
“Công việc hôm nay tôi làm xong hết rồi!”
Anh nguýt tôi một cái, “Chúng ta cùng
về.”
Tôi cực kỳ bất mãn, “Sao phải cùng về
chứ?”
Anh hơi nghiêng đầu, ung dung trả lời,
“Cần lý do sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh vẻ đầy kiên
quyết, không có lý do thì đương nhiên không cần phải cùng về, không phải cùng
về thì tôi sẽ không cần phải đi chung với cái người đầu óc đen tối này!
Anh xoay người lại, cầm nguyên sấp tài
liệu dày cui như cuốn từ điển bách khoa toàn thư toàn bộ đặt lên tay tôi.
Tôi trầy trật lắm mới ôm được đống tài
liệu này, bực dọc xụ mặt hỏi anh, “Này là làm gì?”
Anh cười rất ngây thơ như nai tơ,
“Không phải muốn lý do sao? Cô thân là thư ký của tôi, tôi muốn cô giúp tôi đem
tài liệu đến nhà của tôi, này được coi là lý do không?”
Môi tôi run run vì tức giận, quát lên,
“Nhưng đống tài liệu này vốn phải để ở văn phòng, sáng ngày mai dùng để phát
cho các đồng nghiệp mà!”
Anh ôn tồn nói, “Ừ, cho nên sáng mai cô
sẽ mang đống tài liệu này từ nhà tôi trở về công ty.”
Tôi đau khổ nuốt nước mắt ngược vào
lòng, bà nó chứ! Từ nay về sau không bao giờ tôi hỏi lý do lý trấu gì nữa!
Đồng nghiệp trong công ty hầu như về
hết rồi, tôi khệ nệ ôm cả đống tài liệu dày cui nặng trịch đi song song với Lục
Tuyển Chi ra khỏi công ty, lòng thì hối hận vô bờ bến, biết vậy lúc nãy ngoan
ngoãn đi theo anh chẳng phải được rồi sao, ít nhất hai tay được thảnh thơi
trống trơn, ít nhất khỏi phải khiêng vác nặng nhọc như công nhân bốc vác thế
này.
Đi ngang qua chỗ lúc nãy tôi đã đổ mực,
từ xa đã thấy cái tên lao công kia vẫn còn lau sàn nhà, mực trên sàn đã được
lau sạch sẽ gần hết rồi, chỉ còn vài chỗ ti tí chưa lau sạch mà thôi, tôi nhìn
bóng lưng đầy kham khổ, cả người mệt lử của người đó mà có chút áy náy, cho nên
lúc đi đến gần tôi cố ý dùng sấp tài liệu che mặt mình lại.
Nhưng tên lao công đáng lẽ đang khom
lưng lau dọn chỗ mực kia, thình lình đứng thẳng lên, ngáng cả đường đi.
Tôi hoảng hồn, chẳng lẽ bị hắn nhận ra
rồi hả?
Mà điều khiến tôi kinh ngạc hơn chính
là hắn một tay cầm cây lau nhà đen sì vừa gọi Lục Tuyển Chi, “Anh!”
No comments
Post a Comment