TRUYỆN NGÔN TÌNH - ĂN XONG CHÙI MÉP CHƯƠNG 10
ĂN XONG CHÙI MÉP
Tác giả: Phi Cô Nương
Nguồn: haibonthang7
CHƯƠNG 10: BỮA SÁNG
Đang lúc tôi phiền não, Lục Tuyển Chi
ngồi bên kia bàn, giữ khoảng cách nhất định, đưa tôi một xấp tiền, nói là đồ ăn
trong tủ lạnh không dùng được nữa, kêu tôi ra khỏi chung cư thì quẹo trái, đi
khoảng 20m sẽ thấy một cái chợ, vào đó mua nguyên liệu để nấu bốn món một canh:
ma bà đậu hũ, thịt xào, khoai tây chiên, sườn xào chua ngọt và canh súp.
Hai mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn xấp tiền,
“Tổng giám đốc, anh không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao?”
Câu trả lời của Lục Tuyển Chi cũng gian
manh như con người anh vậy, “Tôi nói bữa cơm này không cần cô trả tiền, chứ tôi
đâu nói không cần cô tốn sức. ”
= .=
Tên khốn này, lại chơi cái trò chơi
chữ này với tôi nữa!
Cất bước đến chợ mua thức ăn, lay hoay
hết quầy này đến quần kia, tốn bao nhiêu nước bọt để trả giá để, cuối cùng cũng
mua xong hết các nguyên liệu cần thiết, rồi lại cất bước trở về chung cư, cắn
răng làm cho xong bốn món một canh này. Rốt cục một tiếng sau cũng đã làm xong
hết các món, niềm an ủi duy nhất trong lúc sức cùng lực kiệt này chính là 27 tệ
còn thừa, tôi rất tự giác cầm tiền bỏ vào túi quần mình.
Vừa dọn bốn món một canh lên bàn,
chuông cửa vang lên, tôi giật thót tim, chẳng lẽ lại là thằng nhóc hôm bữa chọc
tôi tức giận xém tí hộc máu ?
Lục Tuyển Chi đi ra mở cửa, tôi cũng tò
mò ngó theo, thì thấy một nhân viên giao hàng lịch sự nói,
“ Thưa ông, đây là
siro đương quy tửu mà ông cần. ”
Ông chủ Lục hào phóng lấy tiền ra trả,
rồi tự nhiên lại đưa cái hộp đó cho tôi, nói tỉnh bơ,
“ Lúc về nhớ đưa cái này
cho bác gái. ”
Tôi nhất thời im lặng, ngơ ngẩn nhìn
hộp đương quy, hình như hôm qua trong điện thoại anh đâu có nói là tự mình mua
đâu?
Lục Tuyển Chi như rất đói bụng, ngồi
xuống bàn ăn, gắp một miếng ma bà đậu hủ bỏ vào miệng, rồi lại thử khoai tây
chiên, nếm một miếng sườn xào chua ngọt, ăn một miếng thịt xào, húp một muỗng
canh, hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng, bắt đầu thưởng thức, mà tôi tất bật cả
ngày nay, bụng đã đói meo, cũng vội ngồi vào bàn, vì vậy hai người chúng tôi
anh gắp một miếng tôi gắp một miếng, ăn rất ngon miệng, nhưng khác biệt duy
nhất là anh ăn rất từ tốn lịch thiệp, còn tôi thì ăn lấy ăn để miệng nhai nhóp
nhép, cho nên cuối cùng đa phần đồ ăn trên bàn đều vào bụng tôi hết.
Ngay lúc tôi vừa ăn uống no say ôm bụng
thở hổn hển, trên TV đúng lúc chiếu khẩu hiệu của một mẩu quảng cáo :
“ Răng
chắc khoẻ, ăn ngon hơn! ”
Lục Tuyển Chi nhìn cái bụng căng cứng
của tôi, vẻ mặt vui vẻ chế nhạo,
“ Hạ Diệp, răng cô rất khoẻ. ”
Tôi hơi ngượng, vì vậy đứng dậy định
dọn chén dĩa đi rửa, ai ngờ ông chủ Lục còn nhanh hơn tôi một bước, ân cần quan
tâm nói,
“ Để tôi làm. ”
Dứt lời, anh dọn hết chén dĩa trên bàn
đi vào nhà bếp, mà không lâu sau đã gọi vọng ra,
“ Hạ Diệp, cô vào đây một
chút. ”
Tôi bực mình, lại muốn tôi đứng canh
nữa hả?
Tôi bực dọc đi vào nhà bếp, hai tay Lục
Tuyển Chi đầy xà bông, dây tạp dề buộc quanh eo, dáng vẻ anh tuấn khiến nhà bếp
thay đổi hẳn, nhất là vẻ mặt chuyên tâm, động tác chậm rãi nhẹ nhàng lúc rửa
chén, nhìn thế nào cũng là một người đàn ông rất hoàn hảo đấy…
Ảo giác ! Đây tuyệt đối là ảo giác!
Đang lúc tôi cực lực phủ nhận, anh bỗng quay đầu lại nói với tôi,
“ Nhanh, qua
đây giúp tôi xăn tay áo lên. ”
Tôi vội đi qua giúp anh xăn tay áo, đầu
của anh chẳng biết cố ý hay vô tình cúi thấp xuống, hơi thở phả vào mặt tôi, cổ
họng tôi lập tức khô ran…
Chịu không nổi khoảng cách “ siêu gần ”
này, tôi xăn tay áo xong liền đi như chạy ra khỏi nhà bếp, lòng bồn chồn đứng
ngồi không yên trong phòng khách, tự hỏi mìn
h tại sao lại say đắm cái tên mặt
người dạ thú đó, cho dù quẫn quá hóa liều cũng đâu cần như thế !
“ Hạ Diệp, cô vào đây. ” Tôi đang rối
rắm không thôi, mà cái tên Lục Tuyển Chi làm như không muốn tôi được bình yên
hay sao ấy, lại kêu tôi vào nhà bếp tiếp.
Tôi bất đắc dĩ chậm chạp đi vào nhà
bếp, nhìn người đàn ông đang rửa chén, hỏi, “ Lại chuyện gì nữa Tổng giám đốc?
”
Anh thấy tôi vào, liền nghiêng mặt cười
duyên, “ Có xà bông dính trên mặt tôi, cô giúp tôi lau đi. ”
Tôi nhìn mặt anh có dính tí xà bông, có
rửa chén thôi mà đì tôi chạy tới chạy lui, thôi thì để tôi rửa luôn cho rồi!
Duỗi đại ngón tay lau vết xà bông trên
mặt anh, lúc rút tay về vô tình trượt qua đôi môi mềm mại ấm áp của anh, anh
còn lè lưỡi liếm chỗ vừa nãy tôi chạm qua, sau đó nhướng mày thản nhiên nói,
“
Mặn thật, cô chưa rửa tay hả? ”
Cả người tôi như có luồng điện chạy qua
tê rần cả người, lần này thì chạy như bay ra khỏi nhà bếp.
Tôi đứng trong phòng khách mặt đỏ bừng,
thật không biết tên khốn đó cố ý hay là vì tôi không được trong sáng cho lắm,
đôi môi mềm mại vừa rồi, đầu lưỡi ươn ướt mềm nhuyễn, còn động tác khẽ liếm đó
nữa, thật sự là… quyến rũ chết người! Lúc nãy tôi mà không lao ra khỏi nhà bếp,
chắc đã xịt máu mũi luôn rồi!
Ngay lúc tôi chưa kịp định thần lại, từ
phòng bếp lại truyền ra giọng nói đòi mạng,
“ Hạ Diệp, cô… ”
“Ah! Tổng giám đốc, tôi bận chút việc,
tôi về trước đây! ”
Không đợi anh nói gì, tôi run rẩy cắt ngang lời anh, đồng
thời động tác cũng cực kỳ nhanh chóng quơ lấy cái hộp đương quy tông cửa xông
ra.
Nếu tôi mà không đi thì cho dù không bị
mấy trò ma mãnh của anh làm tức chết, thì cũng bị luồng điện trên người anh
giật chết!
“ Cô khoan đi đã, tôi có… ”
Nghe giọng anh ở ngay đằng sau, tôi y
như bị ma rượt, chạy trốn càng nhanh hơn!
Vừa vào đến thang máy thì điện thoại đã
reo lên, thấy Lục Tuyển Chi gọi, tôi kiên định vờ như không thấy, khoảng một
phút sau thì chuông mới hết reo, tôi giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thang máy xuống dưới lầu, tôi đi vội ra
khỏi chung cư, lúc đang ngồi trên xe buýt thì di động lại reo tiếp, nghĩ lại
mình đã lên xe thì anh cũng chẳng có lý do gì kêu tôi quay lại, vì vậy do dự
một lúc, tôi nơm nớp lo sợ nghe điện thoại,
“ Alo? ”Giọng anh lạnh te, chẳng nghe ra cảm
xúc gì cả,
“ Cô làm gì chạy? ”
Tôi không dám nghênh ngang trả lời,
giọng điệu van xin cùng nịnh nọt nói,
“ Tổng giám đốc, anh cũng thấy hôm nay
tôi đã ở nhà anh lâu vậy, anh ăn cũng ăn rồi, mà no cũng no luôn rồi, tha cho
tôi đi…. ”
Vừa nói xong thì đã thấy toàn bộ hành
khách đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, tôi mới phát giác mấy lời lúc nãy của
mình làm người ta liên tưởng đủ chuyện mờ ám !
Bên kia truyền đến giọng than thở, “
Thật ra vừa rồi tôi kêu cô là muốn nói… ”
Tôi sợ anh sẽ gọi tôi quay lại, vội lớn
tiếng nói, “ Tôi đang ở trên xe rồi! ”
Anh phớt lờ lời tôi, tiếp túc bổ sung
câu mà anh nói, ” Là muốn nói tôi có cái này muốn cho cô. ”
Tôi nghe xong liền hào hứng, hỏi ngay,
“ Cái gì vậy? ”
Bên kia dừng một chút mới nói tiếp, “
Đúng lúc mấy hôm trước có người tặng tôi một chiếc váy mà tôi không dùng được,
định là cho cô. ”
Đổ cả mồ hôi hột, ông chủ Lục, hôm qua
lúc anh nói tặng mẹ tôi hộp đương quy, hình như cũng nói y chang như vậy!
Chẳng qua là một chiếc váy thôi, tôi
cảm thấy mình không được mất chí khí, thế nên tôi tìm cớ từ chối, “ Thế à,
nhưng mà tôi đang ở trên xe, không tiện quay lại cho lắm, cho nên lòng tốt của
anh… ”
“ Tôi nhớ, giá của chiếc váy như là 200
gì đó. ” Anh bỗng nhiên cắt lời.
Tôi thở hắt ra, tốt quá, cũng không
phải đắt lắm, vì vậy tiếp tục lịch sự từ chối, “ Lòng tốt của anh tôi xin nhận…
”
“ Nhưng mà là đô la. ”
Tôi như bị sấm sét đánh trúng, cả người
phấn khích hẳn lên, hồ hởi trả lời, “ Lòng tốt của anh tôi xin nhận, váy của
anh tôi sẽ lập tức tới lấy ngay! ”
Bên kia truyền tới giọng cười khẽ, anh
bình thản nói, “ Không cần, cô đã lên xe rồi mà, quay lại thì bất tiện lắm. ”
Mặc dù biết Lục Tuyển Chi không thấy,
nhưng đầu tôi vẫn lắc như con lắc đồng hồ, “ Không không không, rất thuận tiện,
vô cùng thuận tiện, tôi đến trạm kế tiếp sẽ xuống xe ngay! ”
Giọng nói anh nghe như rất vui vẻ, bỗng
nhiên trở nên ân cần tốt bụng, “ Không cần, ngày mai tôi đem đến công ty cho
cô. ”
Tôi cảm động không thôi, ca ngợi từ đáy
lòng, “ Tổng giám đốc, anh thật sự rất chu đáo, tôi không biết phải cảm ơn anh
như thế nào nữa… ”
Làm như đã đợi câu này của tôi từ nãy
giờ, vừa nghe tôi nói xong, giọng điệu anh rất nghiêm túc đáp, “ Biết cảm ơn là
được rồi, sau này tôi không muốn ăn sáng ở nhà hàng đối diện công ty nữa, cô
biết nên làm gì rồi phải không? ”
Tôi vắt hết óc suy nghĩ, trả lời: “Thế
thì qua nhà hàng kế bên công ty ăn đi!”
“ … ”
Anh im lặng một lúc, cuối cùng
không để tôi cự tuyệt câu nào vừa nói xong liền cúp máy, “ Sáng mai, tôi muốn
thấy bữa sáng do chính tay cô làm trên bàn làm việc của tôi. ”
Tôi khóc không ra nước mắt, khó trách
tự dưng lại cho tôi chiếc váy, thì ra đã có mục đích sẵn! Đúng là bắt ép người
thế cô sức yếu mà…
Trên đường về nhà, lúc đi ngang qua
cổng chung cư, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người qune thuộc, mà cô gái đó cũng
vì cách khá xá nên không nhận ra tôi, tôi vội vàng xoay người chạy như điên,
chạy chạy và chạy, chỉ nghe tiếng giày cao gót “ cốp cốp cốp ” ở sau lưng, cùng
tiếng gào thét cũng rất quen thuộc, “ Họ Hạ kia, đứng lại! ”
Cổ áo tôi rất nhanh bị túm lấy, vừa
xoay người thì thấy Ngải Lị một tay chống nạnh, tạo dáng y như ấm trà, “ Mày
nha, quên tao trước kia là quán quân cuộc thi chạy ở trường rồi hả? Dám ở trước
mặt chị cưng múa rìu qua mắt thợ bỏ trốn à! ”
Tôi giả lả cười nịnh, “Tao đâu có trốn,
tự nhiên vừa rồi muốn thử chạy xem sao thôi à. ”
Ngải Lị liếc tôi, “ Đồ ngốc, thật ra
lúc nãy tao chẳng để ý đến mày, càng không nhận ra mày, thấy có người tự dưng
bỏ chạy như điên thì mới phát hiện là mày! ”
Tôi thoáng đổ mồ hôi hột, hóa ra thông
minh sẽ bị thông minh hại đấy!
Trong tình thế bức bách, tôi cố tỏ ra
bi thương, “ Ngải Lị à, tao giờ rất mệt, không có sức lực đâu mà an ủi mày… ”
Ngải Lị trừng mắt lườm tôi, “ Ai cần
mày an ui thế? Tao quen bạn trai mới rồi, so với cái tên đê tiện kia tốt hơn
rất nhiều. Hôm nay tới chỉ muốn nói với mày là buổi tối ngày 7 tháng này tổ
chức họp lớp đó. Năm lần họp lớp trước cả năm lần mày đều viện cớ không đi, lần
này họp lớp là do lớp trưởng tổ chức, mày hết đường trốn rồi ! ”
Tôi do dự hỏi, “ Có nhiều người tham dự
không? ”
Ngải Lị gật đầu, “ Nghe nói là ai ở
thành phố đều đi cả. ”
Trong lòng tôi xao xuyến, cúi đầu lẩm
bẩm, “ Vậy Lâm Na cũng sẽ đi… ”
Ngải Lị vỗ vào lưng tôi một cái bốp, “
Tao nói mày nha Hạ Diệp, mày làm ơn đừng có vì cái tên Sầm Vũ Minh đó mà làm
rùa rút cổ được không hả? Lúc hai người quen nhau thì chính cậu ta là người
phản bội mày, người phải xin lỗi chính là cậu ta, mày là người bị hại thế mà cứ
như làm gì trái lương tâm không dám gặp ai, mày ngốc thiệt hay ngốc giả thế!?
Nghe theo tao đi, đường đường chính chính đi họp lớp, để mọi người thấy không
có Sầm Vũ Minh đó, mày vẫn sống nhăn răng rất thoải mái, tao nói rồi đó nha,
nhất định phải vì tao mà đến đó, nếu không thì đừng có chị em gì nữa! ”
“ Biết rồi biết rồi, đừng nổi nóng nữa
ha, tao đi, tao đi, được chưa? ” Nghe Ngải Lị càng nói càng tức giận, tội vội
vuốt lưng Ngải Lị, thoả hiệp với cô bạn của tôi.
Nhưng hứa xong thì lại phiền não thêm,
họp lớp phần lớn đều có đôi có cặp, ai nấy đều bạn theo bạn trai để lấy le với
mọi người, ai đã kết hôn thì đương nhiên dẫn chồng theo rồi, mà dĩ nhiên cũng
sẽ có người còn độc thân, cho nên vấn đề không có gì nan giải cả, cái chính là
nếu tôi cô đơn lẻ chiếc đến họp lớp khẳng định rất xấu hổ, bởi vì Lâm Na ắt hẳn
sẽ đi cùng vị hôn phu của cô ta là Sầm Vũ Minh, hơn nữa tất cả bạn học đều biết
tôi và Sầm Vũ Minh từng yêu nhau bốn năm…
Tối hôm đó, tôi vì chuyện họp lớp mà
rầu rĩ, lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được, vắt óc suy nghĩ tìm vô
số phương án tránh bị xấu hổ, mà chẳng có cách nào hữu dụng cả, đến tận hai giờ
sáng vì mệt mỏi quá độ, tôi thiếp ngủ đi.
Tuy rằng thiếu ngủ trầm trọng, sáng thứ
hai tôi bắt buộc phải dậy sớm nửa tiếng làm bữa sáng cho Lục Tuyển Chi, dù sao
anh ta cũng là ông chủ của tôi, tuyệt đối không thể đắc tội, nếu như tôi mà để
ông chủ Lục bụng đói meo, coi như cũng đập luôn bát cơm mới tìm được vài ngày.
Huống chi, tôi còn muốn cái váy đắt tiền kia lắm!
Uể oải rời giường, tôi đứng trong nhà
bếp ngó qua ngó lại, quyết định lấy bột mì có sẵn làm bánh rán hành to cỡ lòng
bàn tay, sau đó cẩn thận bỏ vào hộp nhựa, đem đến công ty để trên bàn Tổng giám
đốc. Tuy là món ăn này nhìn không được đẹp mắt cho lắm, nhưng Lục Tuyển Chi chỉ
nói muốn thấy bữa sáng do tôi làm đặt trên bàn làm việc của anh, chứ đâu có bắt
tôi phải làm thật tỉ mỉ, đúng không nào?
Để bữa sáng lên bàn xong, tôi vào
toilet rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chuẩn bị
tài liệu cho hội nghị hôm nay, nhưng mà không được bao lâu tôi lại dựa vào tủ
hồ sơ chợp mắt một tí.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng! ” Một
giọng nói yêu kiều ân cần chào hỏi vang lên, tôi nghe liền tỉnh táo hẳn, cảm
giác buồn ngủ cũng không còn.
Tôi loạng choạng đứng thẳng người, vừa
lúc Lục Tuyển Chi hiên ngang bước vào phòng, bộ áo vest cắt may tinh xảo ôm sát
thân hình cực chuẩn làm nổi bật dáng người cao dong dỏng của anh, nụ cười trên
mặt tươi rói đã đẹp trai lại càng đẹp trai hơn, làm tôi kìm lòng không nổi nhớ
tới bốn chữ “ mặt người dạ thú ”.
Nếu để ý kỹ thì vì tối qua không ngủ đủ
giấc, nhân viên nữ trong công ty trừ tôi ra, tinh thần ai nấy đều rất hăng hái,
mà cũng bởi vì ngày hôm qua bị lao động khổ sai, nhân viên nam trong công ty
trừ Lục Tuyển Chi ra, ai nấy đều cạn kiệt sức lực, vật vờ như người chết rồi,
thật đúng là không công bằng !
Lục Tuyển Chi đi thẳng đến bàn làm
việc, nhìn thấy trên bàn có để bánh rán hành, nghiêng mặt nhướng mày hỏi, “ Đây
là cô tự tay làm sao? ”
Tôi tức khắc gật đầu, chắc nịch nói, “
Đúng vậy, Tổng giám đốc! ”
Anh duỗi tay bốc một cái bánh rán hành,
lại không bỏ vào miệng, mà đưa lên ngắm nghía quan sát.
Sợ anh cho là tôi nấu qua loa, vội giải
thích, “ Tổng giám đốc, anh đừng xem thường cái bánh này nhé, mỗi cái bánh đều
là tâm huyết tôi mất nhiều giờ để làm đó, tôi nhào bột rất kỹ rồi cán mỏng, lại
cẩn thận từng li từng tí nặn ra hình bánh, xong rồi bỏ vào chảo dầu sôi sùng
sục, từng cái đều được chiên đến giòn rụm, gia vị thấm cả vào bên trong bánh,
cuối cùng trải qua rất nhiều công đoạn cầu kỳ mới trở thành bánh rán hành trên
tay anh, có thể nói là món này tuy rẻ tiền nhưng mỗi cái bánh tượng trưng cho
tình cảm tâm tư của tôi! ”
Đang lúc tôi nói huyên thuyên, Lục
Tuyển Chi nhìn tôi, vẻ mặt không vui, cau mày chen ngang, “ Cho nên cô ngủ
không được ngon giấc? ”
Loáng cái chủ đề đã thay đổi, tôi dừng
một chút mới kịp phản ứng, biết thời biết thế chân thành trả lời, “ Đúng vậy
đó! Nhưng để Tổng giám đốc có một bữa sáng ngon miệng, thiếu ngủ mấy tiếng cũng
chẳng sao cả! ”
Cũng chẳng biết Lục hồ ly có tin hay
không mà chỉ thấy anh nở nụ cười, sau đó bỏ bánh rán hành trên tay vào trong
miệng, chỗ cắn miếng bánh tạo thành hình lưỡi liềm, nhai nhai thưởng thức rồi
nuốt xuống, nói, “ Ừm, mùi vị cũng không tệ. ”
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng
được thả lỏng, tôi thở dài một hơi, coi như đã qua sát hạch rồi.
“ Nhưng mà… ”
Lục Tuyển Chi cứ như một
cơn gió vậy, giọng điệu tức thì trở nên nghiêm túc, “Thư ký Hạ, cô biết rõ hôm
nay phải đi làm, thế mà không đảm bảo mình ngủ đủ giấc, dẫn đến chuyện trong
giờ làm việc lười biếng ngủ gật, hành vi này thiết nghĩ rất nghiêm trọng và vi
phạm quy tắc làm việc trong công ty. ”
Tôi mặt mày lo lắng, trong lòng thì
thầm mắng Lục Tuyển Chi là tên khốn, đồ cầm thú, tôi tốn bao sức lực mà còn
muốn truy cứu, nhưng mà vẫn tỏ thái độ cung kính, ăn năn hối lỗi, “ Tổng giám
đốc, tôi biết lỗi mình rồi, tôi thật nhận ra lỗi mình rồi… ”
Nét mặt anh nghiêm túc, giọng điệu hoàn
toàn công thức hoá, “ Biết sai thì tốt rồi, công ty chuẩn bị đặt một bộ ghế
sofa mới, hôm nay sẽ có người mang hàng mẫu đến, cô phụ trách kiểm nghiểm chất
lượng, có bất cứ sai sót nào cô là người chịu trách nhiệm. ”
Tôi chán nản cực độ! Tôi tuy là đã ngồi
qua ghế sofa, nhìn thấy ghế sofa, nhưng chưa từng nghiên cứu ghế sofa, thì làm
sao mà kiểm nghiệm cái ghế mẫu chất lượng cao đó chứ? Giống như việc ăn qua
thịt heo, thấy heo chạy, nhưng lại chưa từng nuôi heo ngày nào, sao có thể phân
biệt đâu là heo khoẻ mạnh chứ?
Nửa tiếng sau, trong một phòng nghỉ yên
tĩnh trang nhã, tôi ngáp dài duỗi tay duỗi chân, nằm thả lỏng trên ghế sofa
bằng da mới tinh, ca ngợi ông chủ Lục đúng là có tình người.
Thì ra cái gọi là kiểm nghiệm ghế sofa
chất lượng cao chính là để tôi nằm trên ghế sofa suốt hai tiếng đồng hồ mà
không làm gì, nhìn mặt ghế sofa sau hai tiếng đã lõm xuống nhưng độ đàn hồi rất
cao, mới tí đã nẩy trên trở về nguyên dạng, bởi vậy có thể kết luận ghế sofa
của hãng này rất đáng mnua.
Giọng điệu anh ta lúc đó nghiêm trang
trịnh trọng y như lúc giải quyết việc công ty, làm tôi sợ tới mức tưởng rằng
tai vạ ập đến, mà nếu thật vậy thì tưởng tượng thôi cũng đã cực kỳ khủng khiếp.
Mà Lục hồ ly này cũng thiệt là, chắc là
vì áy náy chuyện tôi cất công làm bữa sáng cho anh, thì cứ nói thẳng là muốn
cho tôi lấy danh nghĩa làm việc mà ngủ một chút đi, vòng vo tam quốc làm quái
gì? Đúng là quái nhân mặt người dạ thú có khác!
Tôi thởi dài nhắm mắt lại, thả lỏng
toàn thân, dần dần ngủ thiếp đi, cứ như vậy tận dụng giờ làm việc nằm ngủ thoải
mái trên ghế sofa, quang minh chính đạo tận hưởng giấc ngủ ngon lành.
No comments
Post a Comment