Hắc Điếm Của Chủ Thần - Chương 04 - Truyện Huyền Ảo
HẮC ĐIẾM CỦA CHỦ THẦN
Tác giả : Lưu Niên Vãng Sự
EDIT: HOANGFOREVER
CHƯƠNG
04: THỰC LÀ QUÁ ĐÁNG SỢ
“BẠCH, BẠCH, BẠCH.....”
Đang mặc bộ đồ ngủ hình con chó đốm, Sở Hà trực tiếp xuống lầu, đi tới
kệ hàng bày bán, cầm lên RPG bắn ra rocket, lên đạn, lên nòng hỏa tiễn, bỏ súng
lên trên vai phải. Không nên hỏi vì sao hắn dùng được, thân là chủ nhân của những
vũ khí này, chủ thần sớm đã quán chú một lượng lớn kiến thứ về vũ khí cho hắn,
nếu không hắn tại sao phải giới thiệu, tại sao phải lừa dối người khác để bán
cơ chứ??
RPG sử dụng hết sức đơn giản, thao tác không quá khó khăn, chẳng qua là
nó có chút nặng. Khiêng RPG trên vai, Mặt Sở Hà không có chút thay đổi đi tới cửa
đại môn, một cước liền đá tới.
“ Ông chủ? Đã trễ thế này tại sao còn chưa đi ngủ?”
Trên cửa, cặp mắt màu đỏ kia như sương mù hiện ra, nhanh
nhẩu
nói.
“Ngủ cái rắm, phòng trọ sắp bị hủy tới nơi rồi, nhanh nhanh mở cửa ra.”
“Dạ!”
Song cửa mơ mơ màng màng đáp một
tiếng, sau đó cạnh cạnh một tiếng, cái chốt cửa mở ra, đại môn trực tiếp mở rộng.
*****
Trên đường phố, cuộc chiến của hai người vẫn đang tiếp diễn, chỉ là
hành động của quang ảnh màu xanh kia chậm trễ đi nhiều, nhìn bộ dạng như là bị
thương.
Sở Hà đi ra cửa hàng, ánh mắt lạnh lùng, ngó ngiêng phía trước. Lúc
này, hắn mới rõ ràng thấy được tướng mạo của hai kẻ phía trước.
Quang ảnh đỏ tía chính là một người trung niên gầy, giọng nói âm trầm,
đôi lông mày thấy như thế nào cũng không có chút thiện ý. Hơn nữa trên người
còn có một cỗ mùi vị máu tanh , làm cho người khác cau mày.
Ngươi quang ảnh màu xanh lại làm cho chân mày Sở Hà cau lại.
“ Lại là tên dê béo ban ngày vào mua hàng sợ chạy mất dép?”
phía trước quen thuộc tướng mạo
chính là tên nhỏ mặt trắng Họ Lưu, Lưu Thiệu Phong, ban ngày tới mua đồ chạy mất
dép.
Chẳng qua là không nghĩ tới, người này thực lực dĩ nhiên mạnh như vậy,
quả thực chính là người máy ủi đất.
Cửa hàng ALIBABA đột nhiên mở cửa ra, tự nhiên là không gạt được cảm
giác của hai người. Khi bọn hắn thấy Sở Hà khiêng một cái đồ kỳ quái trên người
đứng ở ngoài cửa lớn, nhất thời sửng sốt.
Chốc lát~~~
“ Thì ra chỉ là một người bình thường, không biết sống chết.”
Người trung niên gầy có quang ảnh đỏ tía cười lạnh, nhìn Sở Hà
cách đó không xa, vừa áp chế Lưu Thiệu Phong, vừa cong ngón tay búng ra. Một đạo
khí kình màu đỏ trực tiếp bắn tới.
Dựa vào hắn tu vi lục trọng thần hải, chỉ cần một ngón tay là quá dễ
dàng giết được một người bình thường.
“ Ông chủ, cẩn thận.”
Lưu Thiệu Phong hét lớn một tiếng nhắc nhở. Mặc dù đối với Sở Hà ấn tượng
không mấy tốt đẹp, nhưng thân là đệ tử của Vân Hải Tông, tại sao có thể để một
người bình thường do mình mà chết.
Đáng tiếc, tuy hắn có lòng cứu, nhưng trung niên gầy này xuất thủ quá mạnh
rồi, căn bản là hắn không kịp trở tay để cứu.
“ Người tốt nhất là nên lo cho mình thì hơn.”
Người trung niên gầy kiệt kiệt
quái dị cười, ép cho Lưu Thiệu Phong cơ hồ không thể thở nổi.
Bên kia, Sở Hà cũng sợ hết hồn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, người trung
niên kia đã công kích tới nơi rồi, khí kình huyết sắc tốc độ cực nhanh, giống
như đạn được bắn ra, muốn tránh né cũng không kịp được nửa.
“Mẹ kiếp, muốn diệt khẩu?”
Sở Hà nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cấp tốc lui về phía sau,
nhưng tốc độ của hắn như thế nào mà so sánh được với huyết sắc khí kình?
Đang trong lúc hắn hối hận vì không nên mạo hiểm đi ra, cửa đại môn của
cửa hàng đột nhiên hiện lên một đạo quang mang bạch sắc. Đạo khí kình huyết sắc
kia cũng không có xuyên qua được, liền biến mất không thấy dấu vết.
“ Ông chủ, người yên tâm, có ta ở đây rồi?”
Hai cánh cửa mở ra, ánh mắt màu đỏ kia mở mắt trừng lên, lấy lòng nói.
“Hừ, làm ta sợ muốn chết, không nghĩ tới, ngươi cái tên này mặc dù tham
ngủ, nhưng vẫn là rất giỏi”
Sở Hà cười mắng một tiếng, nhìn trận chiến của hai người, sắc mặt lạnh
xuống.
Cái thế giới này quả nhiên không có coi trọng sinh mạng, động một chút
là giết người, mình chỉ đi ra ngoài xem một chút, thế mà thiếu chút nữa là bị
giết chết.
“ Con cọp không phát uy, người lại cho ta là con mèo bệnh.”
Sơ Hà trong lòng nổi giận, lập tức hét lớn:
“ Nhỏ mặt trắng, mau mau tránh sang một bên, lão tử muốn giết chết hắn”.
“Cái gì?”
Lưu Thiệu Phong sửng sốt, chợt thấy ông chủ kia giơ lên một ống dài cổ
quái, nhắm về hướng này.
Hắn trong lòng máy động, cũng không có nhận ra món đồ chơi này, dù sao
thì kiến thức ban ngày của hắn cũng từ cửa hàng này mà ra.
Lúc này không chút nào nghĩ ngợi, liền lăn lộn một vòng, giống như hầu
tử, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách ra.
“Đi chết đi, thằng xấu xa”
Sở Hà tức giận, mắng một tiếng, trực tiếp ngắm vào người trung niên gầy
kia, bóp cò súng.
OANH!!!!
Khoảng cách gần như thế, đối với tốc độ phi hành cao của hỏa tiễn mà
nói cơ hồ liền oanh trúng ngay thân thể người trung niên kia. Giống như là pháo
hoa nổ tung trên đường phố, theo một tiếng nổ vang, người trung niên kia cũng nổ
tung, giống như hỏa cầu khổng lồ bắn ra bốn phía, thịt nát xương tan rơi đầy đất,
thảm không có từ nào mà hình dung.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Không dừng lại ở đó, mặt đất còn nổ tung thành một hố to. Đường phố được
phủ bởi một lớp đá xanh cứng rắn bị tàn phá dữ dội, bên trong hố còn từng đoàn,
từng đoàn khói đen bay lên.
“Đây là, Cái này, Chuyện này …..”
Lưu Thiệu Phong nhìn hố to sâu 10 mét, yên lặng nuốt nước bọt.
Uy lực này thật sự là quá đáng sợ, quả thực có thể so với một kích của
cường giả hóa rồng, ở một chỗ trên đường phố này hoàn toàn tan nát, thảm nhất
là dư nghiệt Hoàng Tuyền Tông kia, đường đường là cường giả lục trọng thần hải,
đến cả hài cốt cũng không còn, chỉ còn lại một chút thịt vụn.
Lưu Thiệu Phong cảm thấy may mắn, may mà hắn phản ứng nhanh, kéo giãn
khoảng cách ra 10 mét. Ngay cả như thế, dư âm của vụ nổ kia cũng làm cho khí
huyết của hắn lộn nhào.
Thật sự là quá đáng sợ.
Sở Hà cũng rất là kinh ngạc, bởi vì … khẩu súng này bắn ra sức mạnh to
lớn ngoài sức tưởng tượng, so với cái hình ảnh mà hắn xem kia cường đại hơn hẳn
không biết bao nhiêu lần.
“ Chẳng lẽ đây chính là như lời chủ thần nói “đồ vật đã xuất ra, chắc
chắn sẽ là hàng tinh phẩm” ?? Uy lực này, một viên linh
thạch đúng là không thiếu”.
Mặc dù Chim Ưng Sa Mạc không đáng giá một viên linh thạch, nhưng mà RPG
ống phóng Rocket uy lực thật sự đã vượt qua cái giá này.
Giảm giá là không được đâu.
Về phần giết người?
Dáng vẻ của Sở Hà mặc dù có chút không thoải mái, nhưng mà thực sự là sảng
khoái. Ai bảo tên trung niên gầy kia muốn giết mình? Thật là tưởng hắn yếu đuối
hay sao??
Mặc dù Sa Mạc Chi Ưng không đáng giá cái này một viên linh thạch, nhưng
này RPG ống phóng rốc-két uy lực đã thật to vượt qua cái giá này đáng giá.
Đi xuống địa ngục mà ăn cứt đê.
“Hắc, nhỏ mặt trắng kia, ngươi còn đang sững sờ cái gì?”
Vừa giết người xong, Sở Hà cũng không cùng dê béo này khách khí, trực
tiếp hô to một tiếng. Đợi lát nữa vệ quân của thành tới, gây ra động tĩnh lớn
như vậy, còn phá hư đường phố, hủy diệt nhiều cửa hàng như vậy, đến cùng là phải
bồi thường bao nhiêu tiền đây?
Cái này mình hắn cũng không bồi thường nổi.
À, đúng rồi. trong lòng vừa động, hắn liền chuẩn bị để cho cái tên nhỏ
mặt trắng này bồi thường, dù sao thì cũng là do thằng nhỏ mặt trắng này gây
nên.
Hắn cũng không muốn bị vệ quân của thành điều tra ra. Đám người kia chắc
chắn sẽ an tươi nuốt sống hắn, nhìn tốc độ phản ứng của vệ quân thành Vọng
Giang thì biết, xấu xa vô cùng.
“ Ông chủ, cảm ơn người xuất thủ giải cứu.”
Lưu Thiệu Phong ổn định khí huyết sôi trào, lúc này đi tới, ôm quyền cảm
kích nói ra.
“ Không phải khách sáo”
Sở Hà nhíu mày.
“Lần này chỉ là trùng hợp, nếu như không phải các ngươi đánh nhau thiếu
chút nữa phá hủy tiệm của ta. Ta cũng không vì vậy mà xuất thủ.”
“Ngược lại, đợi lát nữa vệ quân của thành sẽ đến điều tra, sẽ giao cho
ngươi, ta hi vọng sẽ không bị đám người kia dây dưa.”
Vệ quân của thành.
Lưu Thiệu Phong hơi sững sờ, nhất thời hiểu ý tứ của Sở Hà.
“Ta biết rồi, vẫn là cảm tạ ông chủ đã ra tay cứu giúp!”
Trong lúc nói chuyện, hắn còn không biết xấu hổ nhìn về phía ống phóng
rocket trong tay Sở Hà, ấp a, ấp úng hỏi:
“Không biết… Vậy này là cái gì …
Vũ khí này, uy lực thật quá đáng sợ.”
“RPG đạn hỏa tiễn, chắc chắn giết người. Bất quá là… giá tiền rất là
cao.
“ Nếu như ngươi muốn hỏi…sáng sớm ngày mai hãy tới.”
Vừa nói, Sở Hà trực tiếp xoay người, cũng không để ý tới ánh mắt Lưu
Thiệu Phong, trực tiếp đá vào song cửa một cước, sau đó đóng cửa đại môn lại.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment