Hắc Điếm Của Chủ Thần - Chương 01: Hắc Điếm - Truyện Huyền Ảo

HẮC ĐIẾM CỦA CHỦ THẦN

Tác giả : Lưu Niên Vãng Sự

EDIT: HOANGFOREVER

Chương 1: Hắc điếm 


Thành Vong Giang của đế quốc Thần Vũ thuộc đại lục Trung Châu.


Đây là một tòa thành tương đối cổ xưa. Bởi vì nằm dưới chân núi Trụy Long, bên bờ sông Bàn Long nên mậu dịch tương đối phát triển. Trên con đường lớn, xe cộ người đi lại tấp nập.

Thành Vọng Giang chiếm diện tích cũng không lớn, nhưng vây quanh là lớp tường màu xanh dày đến hai mét, do đá Thạch Nham cứng rắn, ngày đêm đập đắp lên mà thành, trọn vẹn cao mấy chục mét. Từ xa nhìn lại, tòa thành như cự thú phủ phục, trông rất là khí thế.

Thánh chín, thời điểm mà nóng nhất trong năm.

Trong thành trì, đường phố giao nhau, hai bên đường nhà cửa san sát, nào là quán rượu, khách sạn, cửa hàng dược, tất cả các loại, cái gì cũng có. Trên đường phố, tiếng rao hàng, tiếng trả giá, mùi rượu, mùi thịt tỏa ra, người đến người đi, ồn ào cả một góc phố làm cho bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thành đông, đi dọc theo dãy cửa hàng hơn mười dăm, liền thấy một cái lối đi. Đây là đường Liễu Nhai, nguyên do hai bên đường trồng đầy cây liễu rũ xuống nên mới có tên gọi như vậy. Một gian lầu nhỏ ở cạnh góc rẽ đường Liễu Nhai tỏa ra một mùi hương cổ xưa.

Đây là một gian cửa hàng. Cửa hàng diện tích cũng không lớn, nhưng bên trong trang trí rất là trang nhã, tỏa ra một hương vị cổ xưa, rất là hấp dẫn sự chú ý của người khác.Cho nên vị trí mặc dù là vắng vẻ, nhưng ngẫu nhiên mang lại sự chú ý của người đi ngang qua.

Ba tầng lầu của cửa hàng thiết kế tinh xảo mà trang nhã, cửa lớn mở rộng, ở phía trên có treo một biển gỗ lim điêu khắc bốn chữ cái mạnh mẽ mà có lực --- ALIBABA.

“Một tháng, đã một tháng trôi qua, thế mà một kiện hàng cũng không có bán được, không bán được hàng, thì ngay đến cả màn thầu ta cũng không thể mua nổi!”

Một thanh niên tóc ngắn mặc áo thun, ngồi phía sau quầy gỗ trầm trong cửa hàng, ngồi đếm mười mấy mai đồng tiền lẻ còn sót lại trên tay, trong lòng rất là trầm muộn.

Hắn gọi là Sở Hà, ông chủ của gian cửa hàng ALIBABA này.

Tiệm này mở cũng được một tháng, thế nhưng mà trong một tháng này, lại không có bán được kiện hàng nào, không có thu nhập sinh ra, hắn tự nhiên trở thành nghèo khó.Mấy ngày nay, ăn màn thầu với uống nước sôi để nguội, mồm miệng đã nhạt nhẽo, vô vị lắm rồi.

“ Thân là một người xuyên việt, hơn nữa còn là một người xuyên việt thân mang Bàn Tay Vàng (trộm), ta bây giờ như thế nào lại thảm hại như vậy, thật là mất mặt quá đi mất!”

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.
Đúng vậy, Sở Hà là một người xuyên việt.

Xuyên qua đến cái thế giới xa lạ này cũng khoảng chừng được một tháng, đối với cái thế giới này, hắn cũng là quen thuộc không ít. Thế giới này, võ đạo vi tôn, Người tu luyện võ đạo cường đại, lật tay một cái là sóng dậy, quyền tới một cái là núi vỡ. Thậm chí đến ngay cả tuổi tác đều sống rất lâu, sông hơn mấy trăm ngàn tuổi đều không thành vấn đề. Đây đích thị là một thế giới võ học được đề cao.

“ Muốn Sở Hà ta, thân là lão đại của Thập Lý Ma Đô, đệ nhất vương của Bắc Thượng Quảng, được mọi người xưng là “thiên tài của thiên tài”, bây giờ lại lưu lạc tới dị giới bán đồ, mà trong tháng lại không bán đi được một kiện hàng, thật sự là quá đáng ghét!! A.....”

Hắn nhìn lại cửa hàng của mình, trên vách tường của cửa hàng trang trí các hoa văn nhỏ tinh xảo mà trang nhã, thư họa, bồn cây cảnh, cái bàn, quầy hàng, thậm chí là cái kệ hàng cao lớn đều tỉ mỉ chế tạo, bố cục hợp lí, mang lại cảm giác cổ điển. 

Theo đạo lí mà nói, bên trong cửa hàng này mọi thứ đều phù hợp, thậm chí so với hoàn cảnh của cửa hàng bình thường còn muốn tốt hơn, nhưng vì cái gì? Một kiện hàng cũng không bán được??

Sở Hà nhìn lại kệ hàng gỗ tử đàn phía sau cao hơn hai mết, dài năm mét. Có trưng bày treo các loại vũ khí, mặt không biểu tình.

Colt m1911, Desert Eagle, ak47, m4a1 Carbine, m200 súng ngắm, Thompson m1928(súng tiểu liên), lsat(súng máy), Barrett M98B, thậm chí  dưới quầy của hắn còn cất giấu vài khung RPG súng phóng tên lửa cùng đạn hỏa tiễn.
Rất nhiều súng ống hiện đại đều được bày biện trên kệ hàng, nhìn qua tựa như là kho vũ khí, cái này nếu như đặt trong thế giới hiện đại, tất nhiên sẽ làm nhiều người khiếp sợ, nhưng ở tại phiến đại lục này, trong mắt của rất nhiều người, người ta căn bản không biết những thứ này rốt cuộc là những vũ khí gì? Cho nên, bán đi thế nào được? Đương nhiên đó cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt là .....

“Ông chủ, ở đây này!”

Trong lúc Sở Hà đang suy nghĩ lung tung, một người trẻ tuổi đã đi vào tiệm cầm đồ. Người trẻ tuổi nhìn qua cũng không lớn, dáng vẻ nhìn như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mặt trắng như bạch ngọc, thân mặc một bộ áo màu xanh nhạt, được thiết kế rất tinh xảo, bên hông có treo một khối ngọc khuyên có hình con thỏ mờ mịt, một bên khác dắt một thanh trường kiếm, đầu đội mũ, tóc dài màu đen buộc ở phía sau, nhìn lướt qua cảm giác đây là công tử của một gia đình rất là giàu có.

Mắt Sở Hà sáng lên.

"Điệu bộ này, chẳng lẽ là dê béo?"

Nghĩ đến, ánh mắt của hắn liền lập tức nóng bỏng, làm một điệu bộ vô cùng nhiệt tình,


" Hoan nghênh, Hoan nghênh, ta chính là ông chủ. Không biết vị công tử này họ gì?"

“Không dám, ta họ Lưu, người thật sự là ông chủ của tiệm này??"

 Lưu Thiện Phong nhìn ông chủ không lớn hơn mình là bao, ăn mặc kì quái, khẽ nhíu mày. Tục ngữ có câu lời mát ăn bát vàng, ông chủ này nhìn qua còn trẻ như vậy, làm hắn có chút hoài nghi có phải là chủ nhân của tiệm tạm hóa này không. Sở Hà vừa nhìn thấy ánh mắt của người thiếu niên kia, khóe miệng co lại.

Đây là lần thứ mấy rồi?

Khánh nhân mỗi một lần đi vào cửa hàng, nhìn thấy tuổi tác của mình, trang phục của mình, đều có bộ dáng hoài nghi.

“ ĐCMN*^*!! Đám người cổ đại này thì biết cái chó gì? Ta mặc áo thun cũng chọc giận các người, đầu ta đội mũ cũng chọc giận các người? Ngày nắng to như thế này lại không có điều hòa, không đi mặc mát mẻ, lại mặc như cái bánh trưng giống như các người, không cảm thấy nóng à??”

Khánh hàng là Thượng Đế.

Vì cuộc sống của mình, Sở Hà đương nhiên không thể chọc giận vị khách này.

“ Nguyên lai là Lưu công tử, nghe về đại danh của công tử đã lâu, chỉ là không có duyên gặp mặt, hôm nay gặp được, quả nhiên là anh tài xuất thiếu niên, khí phách như rồng như phượng, chẳng trách được sáng nay vừa mở cửa ra, đã nghe thấy chim Hỉ Thước báo tin vui, nguyên lai là Lưu công tử tới mua hàng.”

Lưu Thiện Phong sững sờ. Nghe Sở Hà đột nhiên liên tiếp nói ra, liền đứng ở đó ngơ ngác.

“ Xảy ra chuyện gì???” 

Lông mày Sở Hà nhíu lại, chàng công tử này như thế nào lại ngẩn người ra đây?? Lão tử thổi phồng ngươi, ngươi như thế liền không thích, tối thiểu ngươi cũng nên phản ứng lấy một điểm chứ??

Ngay tại thời điểm Sở Hà chuẩn bị mở miệng khoe khoang về cửa hàng, Lưu Thiện Phong kia đột nhiên vỗ vỗ quầy hàng “Phanh” một cái.

Dọa chết người ta à!

 "Được."

Lưu Thiệu Phong nói: 


"Khí phách như rồng như phượng, từ ngữ này ta rất thích, bất quá thiên hạ rộng lớn, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, ta mặc dù không quan trọng tu vi nhưng dựa vào đâu mà nói ta khí phách như rồng như phượng đây ???"

Hắn trên miệng mặc dù nói như vậy, nhưng là trên mặt không che giấu được sự vui mừng hiện rõ trên mặt.

"Đệt!"

Sở Hà thầm mắng, nguyên lai gia hỏa này bị mình thổi bay. Người dị giới thật là ngu ngốc, dễ lừa gạt.

"Lưu công tử thật là khiêm tốn, nếu như Lưu công tử còn không gọi là như rồng như phượng, thì những người khác có tài đức gì mà gọi như vậy ??"
Sở Hà tiếp tục lừa gạt nói.

"Ông chủ quá khen."

Lưu Thiệu Phong cười cười, không nhắc tới chuyện này, đưa ánh mắt nhìn về kệ hàng gỗ tử đàn bày biện đủ loại vũ khí, có chút quái dị.

"Ông chủ, đây là hàng hóa của quý cửa hàng sao? Nhìn qua có chút tinh xảo a?” 

Những vật này hắn cũng không có nhận ra, nhưng tạo hình độc đáo, vẻ ngoài tinh xáo, cũng không biết lợi hại đến đâu?

Nghe nói cửa hàng này mở cũng chưa được bao lâu, mà giá cả thì lại đắt đỏ, để rất nhiều người ngắm mà sinh ra sợ hãi, cái này dọc đường đi lại đã nghe mọi người đồn thổi.Hôm nay, Lưu Thiện Phong cũng là đi ngang qua nơi này, ngẫu nhiên nghe được những lời đồn thổi này, trong lòng cũng là tò mò, mới đi đến nơi này.

Dù sao hắn cũng là người có tiền, nếu như đồ vật này lợi hại, thì cũng đáng cái giá như thế này, hắn tự nhiên là sẽ mua.

"Đây đều là vũ khí."

Sở Hà giới thiệu nhiệt tình nói.

"Vũ khí? Còn có loại vũ khí này?" 


Lưu Thiệu Phong ngẩn ngơ, hỏi.

"Tất nhiên, những vũ khí này uy lực cũng không nhỏ."

Sở Hà nói. Lúc này từ bên trên kệ hàng lấy ra một thanh Desert Eagle, Desert Eagle màu bạc hiện ra băng lãnh, kim loại sáng chói, trọng lượng nặng năm năm cân, cầm trong tay có chút nặng.

“Vũ khí này tên gọi là Desert Eagle, trong vòng trăm mét, cho dù là luyện thể viêm mãn võ giả, bị bắn trúng không chết cũng tàn phế. Uy lực có thể so với những chiếc cung lớn trong quân đội."

Trong lúc nói chuyện, hắn vừa đưa Desert Eagle hướng tới Lưu Thiện Phong, một bên giới thiệu nói :

 “ Vũ khí này mặc dù uy lực mạnh mẽ, dùng lại rất đơn giản, chỉ cần bấm vào cò súng hình bán nguyệt ở phía dưới này, đạn sẽ được bắn ra, tốc độ cực nhanh, lực sát thương lớn, người bình thường cũng có thể dúng được.”

“Đạn là cái gì”

Lưu Thừa Phong hiếu kỳ hỏi.

Đối với khẩu súng Desert Eagle này, hắn thật sự có hứng thú. 

“ Đạn chính là “mũi tên” của vũ khí này, tựa như cung nỏ cần có mũi tên mới phát huy được uy lực, khẩu súng này cũng vậy, cần có đạn mới có thể phát huy được uy lực.”

Lập tức, hắn lại tỉ mỉ giới thiệu, cái gì là cò súng, cái gì là kéo bảo hiểm, nào là băng đạn, đạn, phản chấn là gì.

Giới thiệu trọn vẹn hơn mười phút đồng hồ mới thôi.

“ Không biết Lưu công tử đối với vũ khí này có hài lòng hay không? Nếu như không hài lòng, nơi này của tôi còn có vũ khí khác, quá trình thao tác đều không khác là bao, đối với võ giả mà nói, cũng không thật sự là quá khó.”
 
Sở Hà nhìn lại Lưu Thiện Phong, rất là nhiệt tình nói.

“ Không, ta thích cái này.”

Lưu Thiệu Phong đối với Desert Eagle cảm thấy rất có hứng thú, nếu như chính xác là như vậy, lần sau đi ngang qua nơi này, hắn có thể nhìn xem món vũ khí khác.

“Có thể dùng thử một chút không?” 

Hắn hỏi.

“ Thật xin lỗi, vũ khí này uy lực quá lớn, trong cửa hàng cũng không có địa điểm thích hợp.”

 Sở Hà cũng đành chịu, không được thử súng, chỉ có thể mua trước rồi sau đó kiếm địa điểm thích hợp mà thử súng.

“Ài .... Không biết cái “Vũ khí” này giá cả như thế nào?”

Đã tới.

Sở Hà trong lòng hơi động, những ngày này, hắn sở dĩ không bán được khẩu súng nào, không có được một kiện hàng nào bán được, nguyên nhân mấu chốt nhất chính là giá tiền này.

Hiện tại chỉ có thể hi vọng gia hỏa này thật sự là con dê béo to lớn.

“Khụ.. Khụ .. Lưu công tử, người cũng biết, cái vũ khí này chế tạo tinh xảo, hao tốn rất nhiều vật liệu cùng tâm huyết, cho nên phí tổn tự nhiên là sẽ cao.”
 
“ Cao như thế nào?”

 Lông mày Lưu Thiện Phong hơi vẩy, trước đây đã từng nghe nói cửa hàng này đồ vật đắt đỏ, nhưng hắn là người có tiền, cái vũ khí Desert Eagle này chính xác thì hoàn toàn mới lạ, hắn cảm thấy rất có hứng thú, rất là yêu thích.

Nếu như uy lực lớn như vậy, giá cả có chút đắt đỏ cũng không quan trọng. Sở Hà dừng một chút, dựng lên một ngón tay.

“Một viên kim tệ?”

 Lưu Thiệu Phong nhìn một chút, hỏi.


Một viên kim tệ tương đương với trăm viên ngân tệ, một vạn mai đồng tệ, mà giá trị của một viên đồng tệ có thể mua được mấy cái bánh bao chay, cũng giống như trên Địa Cầu đó là một gia tài lớn .

"Một viên kim tệ mặc dù mắc tiền một tí, nhưng thứ này ta rất thích, ông chủ bọc lại cho ta đi."


 Lưu Thiệu Phong nói, liền lấy ra một viên vàng óng ánh kim tệ từ trong ông tay áo ra. 

“Không không không, Lưu công tử, không phải là một viên kim tệ." 

Sở Hà lắc lắc đầu nói.

“ Chẳng lẽ là mười cái? Giá này có chút đắt à nha?”

 Lưu Thiện Phong cau mày nói.

“ Không, là một viên linh thạch.”

Phốc~

"Ngươi tại sao không đi cướp đê. "

Lưu Thiện Phong nhìn lại Sở Hà như là nhìn một tên điên,

 “Một viên linh thạch? Cái đồ chơi này mà trị giá một viên linh thạch?”

Trong lúc nói chuyện, Lưu Thiện Phong cũng không quay đầu lại, hướng phía cửa ra vào đi tới, vừa đi vừa thấp giọng nói; 

“ Chẳng rách mọi người xung quanh đều nói những thế kia rất đắt? Thế này mà con gọi là đắt à? Chính xác phải gọi là đoạt tiền, A, một viên linh thạch, Điên con mẹ nó rồi.”

truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU

No comments

Powered by Blogger.