NẾU EM KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ CHƯƠNG 11
NẾU EM KHÔNG PHẢI LÀ GIẤC MƠ
TÁC GIẢ : MARC LEVY
CHƯƠNG 11
TÁC GIẢ : MARC LEVY
CHƯƠNG 11
Xe ôtô chạy nốt những phút cuối cùng của cái đêm
dài ấy, đèn pha rọi sáng những vệt màu da cam và trắng xen kẽ nhau giữa từng
chỗ ngoặt lượn theo vết lõm cảu vách đá và từng đoạn đường thẳng chạy dọc một
đầm lầy hay một bãi biển vắng tanh. Lauren thiu thiu ngủ, Paul lặng lẽ lái xe,
tập trung vào đường và chìm trong những suy nghĩ của mình. Arthur lợi dụng
khoảnh khắc yên tĩnh này để kín đáo lấy từ túi ra bức thư mà anh đã nhét vào đó
khi lấy chùm chìa khóa dài và to trong tủ tài liệu ở nhà anh.
Khi anh bóc thư, một mùi hương đầy kỷ niệm tỏa
ra, đó là hỗn hợp của hai thứ tinh dầu mà mẹ anh pha trộn trong chiếc bình con
bằng pha lê màu vàng có nút bằng bạc mờ. Hương thơm thoát từ phong bì đem theo
ra cả những kỷ niệm về mẹ anh. Arthur rút thư từ phong bì và mở nó ra một cách
cẩn thận.
Arthur của mẹ,
Nếu con đọc những dòng này có nghĩa là cuối cùng
con đã quyết định lên đường về Carmel. Mẹ rất tò mò muốn biết bây giờ con bao
nhiêu tuổi. Con có trong tay những chiếc chìa khóa của ngôi nhà mà ở đó mẹ con
mình đã sống cùng nhau những năm thật đẹp. Mẹ biết rằng con không trở về đây
ngay lập tức, rằng con sẽ đợi đến lúc cảm thấy mình sẵn sàng đánh thức ngôi nhà
này dậy.
Arthur của mẹ, con sắp bước qua cánh cửa mà tiếng
động của nó đối với mẹ thân thuộc biết bao. Con sẽ đi khắp từng gian phòng chứa
đầy những niềm tiếc nhớ. Con sẽ lần lượt mở từng cánh cửa chớp để cho ùa vào
những tia nắng mặt trời mà mẹ sẽ thiếu biết chừng nào. Con hãy trở ra vườn hoa
hồng, hãy nhẹ nhàng đến bên những đóa hoa. Trong suốt thời gian này, hẳn là
chúng đã biến thành hoa dại.
Con cũng sẽ đi xuống phòng làm việc của mẹ, con sẽ
ngồi vào đó. Trong tủ con sẽ tìm thấy một chiếc vali nhỏ màu đen, hãy mở nó ra
nếu con muốn, nếu con đủ sức. Nó chứa những cuốn vở đầy những trang mà mẹ đã
viết cho con mỗi ngày cảu tuổi thơ con. Cuộc đời con ở phía trước con; con là
người chủ duy nhất của nó. Hãy xứng đáng với “tất cả những gì mà ta đã yêu”.
Mẹ yêu con từ trên cao này, mẹ chăm chú dõi theo
con.Mẹ Lili của con.
Khi họ đến vịnh Monterey, bình minh bắt đầu nhú
lên. Bầu trời choàng một mảnh lụa màu hồng nhạt, kết những dải ruy băng dài
lượn sóng, thỉnh thoảng như lại chạm vào mặt biển ở phía chân trời. Arthur chỉ
đường. Nhiều năm đã trôi qua, anh chưa bao giờ đi con đường này mà ngồi ở hàng
ghế trước của ôtô cả, thế nhưng mỗi cây số đều có vẻ thân thuộc với anh, mỗi hàng
rào, mỗi cái cổng đi qua đều hướng anh về với ký ức tuổi thơ. Anh lấy tay ra
hiệu khi phải rời đường cái. Sau chỗ ngoặt sắp tới có thể thấy thấp thoáng khu
nhà. Paul đi theo những chỉ dẫn của anh; một đoạn đường đất bị xói mòn bởi
những cơn mưa mùa đông và được làm khô lại bởi cái nóng mùa hè. Đến một chỗ
ngoặt uốn cong, cánh cửa sắt màu xanh lá cây hiện ra trước mặt họ.- Chúng ta đã
đến nơi - Arthur nói.- Mày có chìa khóa chứ?
- Tao đi mở cửa đây, mày lái xe đến sát tận nhà và
đợi tao, tao xuống đi bộ.
- Cô ta đi với mày hay ở lại trong ôtô?
Arthur thò đầu vào xe và ung dung trả lời :
- Thì mày cứ hỏi thẳng cô ấy!
- Không, tao không thích thế.
- Em để anh đi một mình, em nghĩ lúc này như vậy là
hơn - Lauren nói với Arthur.
Arthur mỉm cười và nói với Paul :
- Cô ấy ngồi lại với mày, cái thằng số đỏ!
Ôtô đi xa dần, kéo theo một đám bụi mù ở phía sau.
Đứng lại một mình, anh lặng ngắm khung cảnh xung quanh anh. Những dải đất đỏ
rộng trên trồng một vài cây thông lọng hay cây thông bạc, những cây cù tùng,
những cây lựu và những cây minh quyết, tất cả dường như chạy dài ra tận biển.
Nền đất phủ đầy những chiếc gai đã bị mặt trời làm cháy xém. Anh đi theo chiếc
cầu thang nhỏ bằng đá bên lể đường. Đi được nửa chừng, anh thấy thấp thoáng
phía bên tay phải mình cái còn lại của vườn hồng ngày xưa. Khu vườn bị bỏ
hoang, vô số mùi hương quyện lẫn vào nhau gợi lên theo mỗi bước chân một vũ
điệu farandole không thể kiểm soát nổi của những kỷ niệm khứu giác.
Khi anh đi qua, lũ ve sầu im bặt đi giây lát rồi
lại tiêp tục hát say mê hơn. Những cây to cong xuống trước làn gió nhẹ buổi ban
mai. Biển đập một vài con sóng lên các mỏm đá. Trước mặt anh, anh thấy ngôi nhà
đang thiêm thiếp ngủ, hệt như anh đã để lại nó trong những giấc mơ của mình.
Anh thấy nó có vẻ nhỏ hơn, mặt ngoài bị hư hỏng đôi chút nhưng mái ngói thì vẫn
còn nguyên vẹn. Những cánh chớp đóng kín. Paul đỗ xe trước cổng và đang đợi anh
bên ngoài ô tô.
- Mày mất khá thời gian để đến đấy!- Hơn hai mươi
năm!- Ta làm gì đây?
Họ mang cơ thể Lauren vào quòng làm việc ở tầng
dưới cùng. Anh đặt chìa khóa vào ổ khóa và vặn không hề do dự. Trí nhớ chứa
đựng những mẩu kỷ niệm mà nó biết tung ra bất cứ lúc nào, không để người ta
hiều tại sao. Tiếng động trong ổ khóa và vặn không hề do dự, đúng như việc cần
làm. Trí nhớ chứa đựng những mẩu kỷ niệm mà nó biết tung ra bất cứ lúc nào,
không để người ta hiểu tại sao. Tiếng động trong ổ khóa vang lên đối với anh
cũng dường như quá nhanh. Anh bước vào hành lang, mở cửa phòng làm việc ở bên
trái lố vào, đi ngang qua căn phòng và mở cửa chớp. Anh cố tình không chú ý tí
nào đến mọi thứ xung quanh mình, việc khám phá lại nơi này sẽ để lúc sau, và
anh đã quyết định hưởng trọn vẹn những giây phút ấy. Rất nhanh chóng những hòm
đồ đạc được tháo dỡ, cơ thể Lauren được đặt nằm trên đi văng, ống truyền được
lắp lại.. Arthur khép lại cửa chớp bằng then móc. Rồi anh cầm lấy cái hộp các
tông nhỏ màu nâu, và rủ Paul theo anh vào bếp: “Tao sẽ pha cà phê cho bọn mình
mày mở hộp ra đi, tao sẽ đun nước nóng”
Anh mở ngăn tủ phía dưới bồn rửa bát, và lôi ra một
vật bằng kim loại, hình thù kỳ quặc, gồm hai phần dối xứng và dối lập. Anh bắt
đầu tháo nó ra bằng cách quay từng phần một ngược chiều nhau.- Cái gì thế? -
Paul hỏi.- Bình pha cà phê kiểu Italia đấy!- Bình pha cà phê kiểu Italia?
Arthur giải thích cho bạn cách vận hành của bình cà
phê, lợi ích đầu tiên là không cần dùng giấy lọc và như vậy hương thơm sẽ giữ
lại tốt hơn. Phải cho hai đến ba thìa cà phê đầy vào trong cái phiễu nhỏ nằm
giữa phần dưới được đổ đầy nước và phần trên. Phải vặn chặt hai khoang lại và
đặt tất cả lên bếp đun. Nước sôi sẽ trào lên, thấm qua cà phê đựng trong cái
phễu nhỏ và chuyển sang phần trên, được lọc chỉ bằng một cái lưới mỏng bằng kim
loại. Bí quyết duy nhất để thành công chỉ là phải kéo bình pha cà phê ra khỏi
ngọn lửa đúng lúc, vì đó không phải là nước nữa, mà là cà phê rồi, và “cà phê
sôi, cà phê ôi!”. Khi anh giải thích xong, Paul huýt sáo lên một tiếng :
- Này, cần phải là kỹ sư biết hai thứ tiếng mới pha
cà phê được trong cái nhà này à?
- Còn cần hơn thế nhiều, ông bạn ơi, phải có tài,
đó là cả một nghi lễ đấy!Paul vừa bĩu môi tỏ ý nghi ngờ để trả lời câu nói của
bạn, vừa chìa cho bạn gói cà phê. Athur cúi người xuống để mở bình ga đặt dưới
bồn rửa bát. Rồi anh vặn chiếc vòi ở bên trái cái bếp, và cuối cùng là núm bật
bếp.
- Mày nghĩ vẫn còn có ga à?- Antoine không bao giờ
để lại ngôi nhà với bình ga rổng trong bếp, và tao cuộc với mày là còn ít nhất
hai bình ga đầy nữa ở trong gara.
Một cách máy móc, Paul đứng lên, đi ra phía công
tắc ở cạnh cửa và ấn một cái. Một làn ánh sáng màu vàng tỏa khắp căn phòng.-
Mày làm thế nào mà lại có điện trong căn nhà này được?
- Hôm kia tao đã điện thoại đến công ty điện để họ
cho lại điện, cả nước cũng thế, nếu như mày lo lắng, nhưng tắt đèn đi, phải lau
bụi ở bóng đèn cái đã, nếu không khi bị nóng lên, nó sẽ nổ tung đấy.- Mày học
những cái đó ở đâu, pha cà phê kiểu Italia với lại lau bụi để bóng đèn khỏi nổ?
- Ở đây, ông bạn ạ, trong gian phòng này, và tao
còn học vô số điều khác nữa.
- Thế cà phê được chưa?
Arthur đặt hai cái chén lên chiếc bàn gỗ. Anh rót
vào chén nước cà phê nóng bỏng.
- Đợi đã rồi hãy uống - Anh nói.
- Tại sao?
- Vì nếu không mày sẽ bị bỏng, với lại trước tiên
mày nên hít hương cà phê cái đã. Để ùi thơm thấm dần vào mũi mày.- Mày làm tao
phát ngấy với cái món cà phê của mày, ông bạn ạ, chả có cái gì thấm vào mũi tao
sất! Đúng là tao đang nằm mơ. Để ùi thơm thấm dần vào mũi mày, nhưng mày kiếm
đâu ra được cái của ấy chứ?
Paul nâng chén cà phê lên miệng, anh phun vội ra
ngay lập tức chút nước nóng bỏng mà anh vừa uống. Lauren đến đứng sau lưng
Arthur và vòng tay ôm anh. Cô tựa đầu lên vai anh và nói thầm vào tai anh :
- Em thích nơi này, em cảm thấy dễ chịu ở đây,
khung cảnh thật là êm dịu.
- Lúc nãy em ở đâu?
- Em làm một vòng quanh khu nhà trong khi các anh
triết lý về cà phê
- Vậy em thấy sao?
- Mày lại đang nói với cô ta đấy à? - Paul ngắt lời
bằng một giọng bực tức.
Không hề chú ý đến câu hỏi của Paul, Arthur quay
sang Lauren :- Em thích à?
- Lẽ ra phải tỏ vẻ khó tính - Cô trả lời - nhưng
anh phải kể cho em nghe nhiều điều bí mật đấy, ở đây đầy những điều bí mật, em
có thể cảm thấy điều đó trong mỗi bức tường, mỗi đồ vật.
- Nếu tao quấy rầy mày thì mày cứ việc coi như tao
không có ở đây! - Ông bạn chí thân của Arthur lại nói.
Lauren không muốn tỏ ra bội bạc nhưng cô rỉ tai anh
rằng cô rất muốn được một mình với anh. Cô nóng ruột muốn được anh dẫn đi xem
các nơi. Cô nói thêm rằng cô rất muốn họ được nói chuyện với nhau. Anh muốn
biết là về điều gì, cô trả lời: “Về nơi này, về trước đây”.
Paul chờ đợi để Arthur cuối cùng cũng hạ cố nói với
anh nhưng Arthur có vẻ lại tiếp tục trò chuyện với người bạn vô hình của mình.
Paul đành quyết định ngắt lời họ.
- Nào, mày có cần đến tao nữa hay không, không thì
tao quay về San Fransisco, có nhiều việc ở công ty với lại những cuộc chuyện
trò cùa mày với Phantomas làm cho tao khó chịu.
- Đừng có hẹp hòi thế, được không?
- Xin lỗi! Chắc là tao nghe nhầm. Mày vừa mới bảo
một thằng đã giúp mày đánh cắp một cơ thể người trong bệnh viện vào một tối chủ
nhật, bằng một xe cứu thương lấy trộm, một thằng vừa uống cà phê kiều Italia ở
một nơi cách nhà hắn bốn tiếng đồng hồ, đêm không được ngủ và mày bào hắn là
đứng có hẹp hòi! Mày thật quá đáng!
- Tao có định nói thế đâu.
Paul không biết Arthur định nói gì nhưng anh muốn
trở về trước khi họ cãi lộn “bởi vì điều đó có thể xảy ra, mày thấy đấy, và như
vậy thì thật đáng tiếc, vì đã phải bỏ biết bao công sức cho đến tận lúc này”.
Arthur lo lắng hỏi xem bạn anh có đủ sức để đi đường không. Paul trấn an bạn,
với chén cà phê kiểu Italia (anh nhấn mạnh từ này một cách mỉa mai) mà anh vừa
uống, anhc ó thể đi được ít nhất hai mươi tiếng đồng hồ trước khi cái mệt dám
làm anh ríu mắt. Arthur không đáp lại lời châm chọc. Về phần Paul, anh cũng lo
lắng vì để bạn lại không có ôtô trong ngôi nhà bỏ hoang này.- Có cái xe Ford
trong gara.- Cái xe Ford của mày chạy lần cuối cùng khi nào?
- Lâu rồi!
- Liệu nó có nổ máy được không, cái xe Ford ấy.
- Nhất định rồi, tao sẽ thay acquy, nó sẽ nổ thôi.
- Nhất định rồi! Với lại, xét cho cùng thì nếu mày
có bị mắc kẹt ở đây, mày cứ tự xoay xở lấy. Tao giúp mày đêm nay thế là đủ lắm
rồi.
Arthur
tiễn Paul ra tận ôtô.- Đừng lo cho tao, mày đã giúp tao nhiều rồi.
- Nhưng
tất nhiên là tao phải lo ày chứ. Bình thường ra thì tao sẽ bỏ mặc mày một mình
trong ngôi nhà này và tao sẽ khiếp sợ với ý nghĩ về các hồn ma, nhưng mà mày,
đã thế mày lại còn mang thêm hồn ma của mày đến nữa!
- Biến
đi!
Paul cho
xe nổ máy, anh hạ cửa kính xuống trước khi đi.
- Mày có
chắc là sẽ ổn cả không?- Chắc chắn.
- Vậy
thì tao đi đây.
- Paul!
- Gì?-
Cảm ơn về tất cả những cái mày làm.
- Có gì
đâu.
- Có
chứ, nhiều lắm chứ, mày đã phải chịu bao nhiêu mạo hiểm vì tao, trong khi chưa
hiểu rõ hẳn mọi việc, chỉ vì sự trung thành và tình bạn mà thôi, như vậy là rất
nhiều, và tao biết điều đó.
- Tao
biết là mày biết. Thôi, tao đi đây, nếu không bọn mình lại khóc tong tong mất.
Nhớ giữ gìn sức khỏe và báo tin đến cơ quan cho tao nhé.
Những
lời hứa hẹn tuôn ra, và chiếc Saab nhanh chóng mất hút sau quả đồi. Lauren bước
ra bậc thềm.
- Nào -
Cô nói - ta đi một vòng quanh khu nhà chứ?
- Bên
trong hay bên ngoài trước- Trước hết chúng ta đang ở đâu?
- Em
đang ở trong ngôi nhà của Lili.
- Lili
là ai?
- Lili
là mẹ anh, chính ở đây anh đã lớn lên một nửa thời thơ ấu của mình.- Mẹ anh mất
lâu rồi à?
- Lâu
lắm rồi.
- Và
chưa bao giờ anh trở lại đây cả?
- Chưa
bao giờ.
- Tại
sao?- Vào nhà đi! Ta sẽ nói chuyện đó sau, khi nào xem nhà xong đã.
- Tại
sao? - Cô hỏi vặn.
- Anh
quên mất rằng em cứng đầu cứng cổ như một con la. Tại thế đấy!
- Có
phải em đã khiến anh trở lại nơi này không?
- Em
không phải là hồn ma duy nhất của đời anh - Anh nói bằng một giọng dịu dàng.
- Anh
phải trả giá đắt khi trở lại đây.
- Nói
như vậy là không chính xác, có thể coi là điều đó quan trọng đối với anh.
- Và anh
đã làm như vậy vì em?- Anh làm điều đó vì đã đến lúc cần phải thử.
- Thử
làm gì?- Mở chiếc vali nhỏ màu đen.
- Anh
vui lòng giải thích cho em về cái vali nhỏ màu đen chứ?
- Đó là
những kỷ niệm.
- Anh có
nhiều kỷ niệm ở đây?
- Gần
như là tất cả. Đây là nhà anh mà.
- Thế
sau khi ở đây thì sao?
- Sau đó
anh đã cố làm sao ọi thứ trôi qua thật nhanh, sau đó anh đã tự lớn lên rất
nhiều
- Mẹ anh
chết đột ngột à?- Không, mẹ anh chết vì bệnh ung thư, mẹ anh biết điều đó, chỉ
có đối với anh là chuyện đó xảy ra quá nhanh thôi. Đi theo anh, anh sẽ dẫn em
ra thăm khu vườn. Hai người đi ra bậc thềm, và arthur dẫn Lauren đến tận chỗ bờ
biển tiếp giáp với khu vườn. họ ngồi xuống mép đá.
- Nếu em
biết được anh đã ngồi ở đây bao nhiêu giờ với mẹ anh, anh đếm những ngọn sóng
và đánh cuộc với mẹ. Hai mẹ con thường đến xem mặt trời lặn. Nhiều người ở đây
ra bãi biển buổi tối, chừng nửa giờ, để xem cảnh này. Mỗi ngày cảnh tượng lại
có một vẻ khác. Do nhiệt độ của biển, của không khí, do đủ mọi thứ mà màu sắc
của bầu trời không bao giờ giống nhau. Cũng như ở thành phố, mọi người về nhà
xem chương trình thời sự trên ti vi vào những giờ cố định, ở đây thì dân chúng
đi ra xem mặt trời lặn, đó đã thành một tục lệ rồi.
- Anh
sống ở đây lâu không?
- Hồi ấy
anh là một chú nhóc con, anh được mười tuổi thì mẹ anh mất.
- Tối
nay anh chỉ cho em xem mặt trời lặn nhé!
- Đó là
một nghĩa vụ ở đây - Anh mỉm cười nói.
Sau lưng
họ, ngôi nhà bắt đầu rực lên trong ánh sáng ban mai. Lớp sơn ở mặt ngoài phía
trông ra biển đã bị hư hại, nhưng nhìn chung ngôi nhà đã kháng cự tốt với tháng
năm. Từ ngoài nhìn vào, không ai có thể tin được rằng nó đã ngủ một giấc dài
như vậy.
- Nó đã
chống chọi tài đấy chứ? - Lauren nói.- Antoine đã chăm chút ngôi nhà như một kẻ
ương gàn. Làm vườn, sửa chữa đồ đạc, câu cá, trông trẻ, gác nhà, đó là một nhà
văn không thành đạt mà mẹ anh đã đón về. Trước khi bố anh bị tai nạn máy bay,
đó là một người bạn của bố mẹ anh. Anh cho rằng bác ấy luôn luôn yêu mẹ anh,
ngay cả khi bố anh còn đó. Anh ngờ rằng cuối cùng họ đã trở thành tình nhân,
nhưng đó là mãi về sau. Bác ấy ở trong tâm tư mẹ anh khi bà còn sống, mẹ anh ở
trong tâm tư bác ấy của những năm để tang. Cả hai người đều ít nói, ít ra là
những khi anh thức, nhưng họ vô cùng đồng điệu. Họ hiểu nhau từ cái nhìn. Trong
sự yên lặng chung của họ, họ chữa lành tất cả những bão táp của đời mình. Giữa
hai người ấy có sự bình thản đến kinh ngạc. Cứ như là cả hai đều đã thề không
bao giờ biết đến tình cảm tức giận hay nổi loạn nữa.
- Cuối
cùng ông ấy thế nào?
- Khép
mình lại trong phòng làm việc, nơi đặt cơ thể Lauren bây giờ, ông đã sống thêm
được mười năm sau Lili. Antoine đã dùng phần cuối của đời ông vào việc bảo
dưỡng ngôi nhà. Lili đã để lại tiền cho ông, đó là phong cách của bà, dự kiến
trước mọi điều, ngay cả điều không thể dự kiến được. Về mặt đó, Antoine giống
bà. Ông mất ở bệnh viện vào đầu một mùa đông. Một buổi sáng nắng và se lạnh,
ông tỉnh dậy trong người mệt mỏi. Khi đang tra dầu vào bản lề ở cổng, một cơn
đau âm ỉ len lỏi vào ngực ông. Ông đi lại giữa hàng cây để lấy thêm không khí
mà đột nhiên ông cảm thấy thiếu vô cùng. Cây thông già mà dưới bóng nó ông
thường ngủ trưa vào mùa xuân và mùa hè đã đón nhận ông dưới những cành của nó,
khi ông ngã và không thể gượng lại được. Bị cơn đau quật ngã, ông đã bò đến tận
nhà và gọi hàng xóm đến giúp. Được chở đến phòng cấp cứu Monterey, ông đã tắt
thở tại đó vào ngày thứ hai sau. Có thể nghĩ rằng ông đã chẩun bị trước cho sự
ra đi của mình. Khi ông mất, công chứng viên của gia đình đã liên lạc với
Arthur để hỏi xem anh cần phải làm gì với ngôi nhà.
- Ông ta
bảo anh ông ta sững cả người khi vào nhà. Antoine đã thu dọn tất cả, cứ như là
bác ấy định đi chơi xa đúng vào ngày bác ấy bị mệt.
- Có thể
ông ấy định như thế thật?
-
Antoine mà lại đi chơi xa à? Không, chỉ có cái việc đi Carmel mua đồ thôi mà
cũng phải thương lượng với bác ấy trước nhiều ngày. Không, anh nghĩ là bác ấy
đã có cái bản năng của một con voi già, cảm thấy giờ của mình đã đến hay có thể
thấy đã quá đủ nên buông xuôi.Để giải thích ý kiến của mình, anh kể lại câu trả
lời của mẹ anh ột câu hỏi về cái chết mà anh đã đặt ra cho bà. Anh muốn biết
những người lớn có sợ chết hay không, và bà đã có một câu trả lời mà anh nhớ
thuuộc lòng, bà đã nói: “Khi con đã trải qua một ngày tốt đẹp, con dậy sớm theo
mẹ đi câu, con chạy nhảy, con làm việc trong vườn hoa hồng với bác Antoine,
buổi tối con mệt lử, và thế là cuối cùng, tuy rằng con thường ghét đi nằm, con
vẫn sung sướng được chui vào trong chăn để tìm đến giấc ngủ. Những buổi tối như
vậy con không sợ phải ngủ thiếp đi.
Cuộc đời
cũng gần giống như một trong những ngày như vậy. Khi nó đã bắt đầu sớm thì
người ta cảm thấy phần nào thanh thản khi tự nhủ rằng một ngày kia ta sẽ yên
nghỉ. Có lẽ vì với thời gian, cơ thể của chúng ta khiến chúng ta làm mọi việc kém
phần dễ dàng đi. Tất cả đều trở nên khó khăn và mỏi mệt hơn, vì vậy ý nghĩ ngủ
thiếp đi mãi mãi không làm người ta sợ như trước nữa”.
- Lúc ấy
mẹ anh đã bị ốm, anh nghĩ rằng mẹ biết rõ những điều mẹ nói.- Anh đã trả lời mẹ
thế nào?
- Anh
níu lấy tay mẹ và hỏi mẹ có mệt mỏi không. Mẹ anh mỉm cười. Tóm lại, anh kể
chuyện này cốt để nói rằng anh không tin là Antoine đã mệt mỏi vì cuộc sống với
cái nghĩa chán đời, anh nghĩ rằng bác ấy đã đạt đến một hình thức sáng suốt.
- Như là
những con voi - Lauren hạ giọng nói tiếp.
Họ đi về
phía ngôi nhà. Arthur rẽ sang hướng khác, tự cảm thấy đã sẵn sàng để bước vào
vườn hoa hồng!
- Đây
chúng ta đang đi vào trái tim của lãnh thổ, vườn hoa hồng!- Tại sao lại là trái
tim của lãnh thổ?
- Đó là
nơi thiêng! Lili mê những bông hồng của bà lắm. Đó là chủ đề duy nhất mà anh
thấy mẹ cãi cọ với Antoine. Mẹ anh biết từng bông hoa một, em không thể nghĩ
đến chuyện cắt một bông hoa mà bà ấy không nhận thấy đâu. Trong vườn có nhiều
loại hoa đến mức không thể tưởng tượng nổi. Bà đã đặt mua những cành giâm theo
catalog và lấy làm hãnh diện vì đã trồng các loài hoa có ở khắp thế giới, nhất
là khi trong bản hướng dẫn nêu rõ những điều kiện khí hậu cần thiết để hoa nở
rất khác với ở đây. Điều đó đã trở thành một sự đặt cược: làm cho ý kiến của
các nhà làm vườn trở thành sai sự thật và nuôi lớn thành công các cành giâm.
- Có
nhiều loại hoa đến thế kia à?
- Anh đã
đếm được đến một trăm ba mươi lăm loại. Một lần có cơn mưa như trút nước, mẹ
anh và Antoine dậy vào giữa đêm, họ chạy ra gara và lấy một mảnh bạt có thể dễ
dàng căng ra được mười mét chiều rộng và ba mươi mét chiều dài. Hết sức cấp
tốc, Antoine đã căng mảnh bạt thành ba cạnh trên những cái cọc to, còn cạnh thứ
tư thì hai người cầm tay giữ, một người đứng trên chiếc ghế đẩu, người kia đứng
trên chiếc ghế kiểu trọng tài tennis. Họ đã trải qua một phần đêm như vậy để
lắc tấm bạt ngay khi nó trở nên quá nặng, chứa quá nhiều nước mưa. Cơn bão kéo
dài hơn ba tiếng. “Nếu như có bị cháy trong nhà, anh chắc rằng mẹ và bác ấy
cũng không kích động đến thế. Giá mà em nhìn thấy họ sáng hôm sau, có thể nói
là thân tàn ma dại được”. Nhưng vườn hoa hồng đã được cứu thoát.
- Anh
nhìn này - Lauren nói khi đi vào khu vườn - vẫn còn đầy hoa!
- Ừ, đó
là những bông hồng dại, những bông hoa này thì chả sợ cả nắng lẫn mưa, và em
phải chú ý đeo găng nếu em muốn cắt chúng, chúng nhiều gai lắm.
Họ đã
dành cả ngày khám phá khu vườn rộng bao quanh ngôi nhà. Arthur giới thiệu những
cây, những vết khắc mà anh đã để lại ở một số vỏ cây. Đến cạnh một cây thông
lọng, anh chỉ cho cô nơi anh đã từng bị gãy xương đòn.
- Anh
làm sao mà lại thế?- Anh chín, nên anh rơi từ trên cây xuống!Ngày trôi qua mà
họ không nhận thấy. Vào giờ đã nói trước, họ lại đi ra bờ biển, ngồi trê những
tảng đá và chiêm ngưỡng cái cảnh mà nhiều người từ khắp mọi nơi đến xem. Lauren
dang rộng hai cánh tay và thốt lên: “Michel-Ange chiều hôm nay thật tuyệt!”
Arthur nhìn cô và mỉm cười. Đêm xuống rất nhanh. Họ vào trong nhà. Arthur làm
những công việc chăm sóc thân thể của Lauren. Sau đó họ nhóm lửa trong lò sưởi
ở căn phòng khách nhỏ, nơi cả hai ngồi sau bữa ăn tối nhẹ.
- Thế
cái vali đen là gì vậy?
- Không
có gì qua mắt em được!
- Đâu
có, em lắng nghe, thế thôi.
- Đó là
một chiếc vali của mẹ anh, mẹ anh xếp vào đó tất cả thư từ, tất cả những vật kỷ
niệm của bà. Quả thực, anh nghĩ rằng chiếc vali này chứa đựng cái cốt lõi của
đời mẹ anh.
- “Anh
nghĩ” là như thế nào?
- Chiếc
vali này là một bí ẩn lớn. Tất cả ngôi nhà đều thuộc về anh, trừ cái tủ có chứa
chiếc vali. Cấm ngặt không được đụng đến. “Và anh dám chắc với em rằng anh chả
dại gì mà liều cả”.
- Chiếc
vali đó ở đâu?
- Trong
phòng làm việc bên cạnh.
- Và anh
chưa bao giờ trở lại đây để mở nó ra à? Em không thể tin được!
- Nó có lẽ chứa toàn bộ cuộc đời mẹ anh, anh không
bao giờ muốn thúc đẩy vội thời điểm đó, anh tự nhủ rằng anh cần phải trưởng
thành và thực sự sẵn sàng nhận lấy mạo hiểm mở chiếc vali ấy ra để có thể hiểu.
Trước những nếp nhăn hoài nghi trên trán Lauren,
anh thú nhận “Ừ, thật sự là anh luôn luôn sợ”.
- Tại sao?
- Anh không biết, sợ rằng điều đó sẽ thay đổi hình
ảnh mà anh giữ về mẹ, sợ nỗi buồn sẽ tràn ngập trong lòng mình.
- Anh đi lấy vali đi!
Arthur không nhúc nhích. Cô một mực bảo anh đi lấy
vali, anh không việc gì phải sợ. Nếu như Lili đã đặt cả đời bà vào trong một
vali, đó là để con trai bà biết bà là người như thế nào. Bà không thích anh
sống với kỷ niệm về một hình ảnh: “Cái mạo hiểm của việc yêu, đó là yêu cả
những nhược điểm lẫn ưu điểm, hai mặt đó không tách rời nhau được. Anh sợ cái
gì kia chứ, sợ phải phán xét mẹ anh à? Anh không có tâm hồn của một quan tòa.
Anh không thể không biết những điều về mẹ anh, anh làm sai quy ước của mẹ
anh.... Mẹ anh để lại chiếc va li này để anh biết mọi điều về bà, để kéo dài
cái thời gian đã không cho phép bà làm, để anh thực sự biết rõ bà, không chỉ
như một đứa trẻ, mà với con mắt và trái tim đàn ông của anh!”
Arthur suy nghĩ một lát về những điều cô vừa nói
với anh. Vừa nhìn cô anh vừa đứng dậy, đi ra phòng làm việc và mở chiếc tủ thân
thuộc ấy. Anh ngắm chiếc vali nhỏ màu đen đặt trên ngăn tủ trước mặt anh, cầm
chiếc quai đã cũ mòn và mang tất cả cái quá khứ này vào hiện tại. Trở vào phòng
khách nhỏ, anh ngồi khoanh chân cạnh Lauren, họ nhìn nhau như hai đứa trẻ vừa
mới tìm được cái hòm của lão Râu đỏ. Sau khi hít một hơi, anh kéo hai cái chốt,
và nắp vali bật mở. Vali đầy những phong bì đủ các cỡ, trong có chứa những bức
thư, những tấm ảnh, vài đổ vật nhỏ, một chiếc máy bay nhỏ bằng bột nặn mà
Arthur đã làm nhân ngày Hội các bà Mẹ, một cái gạt tàn bằng bột nặn, đó là dịp
Noel, một chuỗi vòng cổ bằng vỏ sò, không rõ nguồn gốc, chiếc thìa bạc và những
đôi giày vải của trẻ sơ sinh. Thật là một cái hang của Alibaba. Phía trên vali
có một bức thư gập lại được găm bằng một cái kẹp giấy. Lili viết bằng chữ hoa
ARTHUR. Anh cầm bức thư và mở ra.
Arthur của mẹ,
Thế là con đang ở trong nhà của con. Thời gian làm
lành mọi vết thương, dù rằng nó không tránh khỏi cho ta một vài vết sẹo. Trong
chiếc vali này con sẽ thấy tất cả những kỷ vật của mẹ, những thứ mà mẹ có từ
con, những thứ có trước con, những thứ mà mẹ đã không thể kể cho con nghe vì
con hãy còn là một đứa trẻ. Con sẽ phát hiện ra mẹ con dưới một cái nhìn khác,
con sẽ biết được rất nhiều điều, mẹ đã là mẹ của con, và mẹ đã là một phụ nữ,
với những nỗi lo sợ của mình, những mối ngờ vực của mình, những thất bại của
mình, những điều hối tiếc của mình và những thắng lợi của mình. Để có được
những lời khuyên mà mẹ đã cho con rất nhiều, mẹ cũng đã phải lầm lẫn, và điều
đó thường xảy ra với mẹ. Cha mẹ giống như những quả núi mà cả đời ta cứ thử
trèo lên, không biết rằng có ngày chính ta lại giữ vai trò giống thế.
Con biết không, chẳng có gì phức tạp hơn là nuôi
dạy một đứa trẻ. Suốt đời, người ta đem cho con cái tất cả những gì mà người ta
nghĩ rằng tốt nhất, tuy biết rằng ta vẫn thường nhầm lẫn. Nhưng đối với phần
đông cha mẹ, tất cả những cái này đều xuất phát từ tình yêu cả, mặc dù người ta
đôi khi không tránh khỏi ích kỷ phần nào. Sống cũng không phải là một thiên
chức. Cái ngày mẹ đóng chiếc vali này lại, mẹ đã sợ làm con thất vọng. Mẹ đã
không để cho con có thời gian của những phán xét tuổi thiếu niên. Mẹ không biết
con sẽ bao nhiêu tuổi khi đọc bức thư này. mẹ hình dung con là một chàng trai
trẻ đẹp quãng ba mươi tuổi, có thể hơn một chút. Mẹ ao ước được sống tất cả
những năm này bên con biết chừng nào. Giá như con biết, cái ý nghĩ không được
nhìn thấy con nữa mỗi sáng khi con mở mắt, không được nghe thấy giọng nói của
con nữa khi con gọi mẹ, đã làm lòng mẹ trống trải đến mức nào, ý nghĩ này làm ẹ
đau đớn hơn cả cái căn bệnh đang mang mẹ đi xa con đến thế.Mẹ luôn luôn yêu
Antoine bằng một tình yêu thực sự, nhưng mẹ đã không nếm trải tình yêu ấy. Bởi
vì mẹ đã sợ, sợ bố con, sợ làm bố con đau lòng, sợ phá hủy cái mà mẹ đã gây
dựng, sợ tự thú nhận với chính mình là mình đã nhầm lẫn. Mẹ sợ trật tự đã được
thiết lập, sợ phải bắt đầu lại, sợ rằng điều đó không thành, sợ rằng tất cả chỉ
là một giấc mơ. Không được sống với mối tình ấy là một cơn ác mộng. Ngày và đêm
mẹ nghĩ đến bác ấy, và mẹ tư ngăn cấm mình. Khi bố con chết, nỗi sợ vẫn tiếp
tục, sợ phản bội, sợ cho con. Tất cả cái đó là một điều dối trá ghê gớm.
Antoine đã yêu mẹ như mọi người đàn bà từng mơ ước được yêu như vậy ít nhất một
lần trong đời. Và mẹ đã không biết đền đáp lại tình yêu ấy, vì một sự hèn nhát
kinh khủng. Mẹ đã tự tha thứ những yếu đuối của mình, mẹ đã thỏa mãn trong tấn
kịch lâm ly rẻ tiền này, và mẹ đã không biết rằng đời mình trôi đi rất nhanh và
mẹ đã để lỡ nó. Bố con là một người tốt, nhưng Antoine là người đàn ông duy
nhất dưới mắt mẹ, không có ai nhìn mẹ như bác ấy, không có ai nói với mẹ như
bác ấy; ở bên bác ấy, không điều gì có thể xảy ra với mẹ cả, mẹ cảm thấy được
bảo vệ khỏi tất cả mọi thứ. Bác ấy hiểu từng mong ước của mẹ, từng ý muốn của
mẹ và không ngừng tìm cách làm thỏa mãn những điều đó. Cả đời bác ấy dựa trên
sự hài hòa, sự dịu dàng, nghệ thuật cho, trong khi mẹ, mẹ lại đi tìm kiếm những
sự đấu tranh như là lẽ sống, và không hay biết đến nghệ thuật đón nhận. Mẹ đã
sợ sệt, mẹ bắt mình phải tin rằng hạnh phúc này là điều không có được, rằng
cuộc đời không thể ngọt ngào đến vậy. Mẹ và bác ấy đã yêu nhau một đêm, lúc ấy
con năm tuổi. Mẹ đã có mang, và mẹ đã không giữ lại, mẹ không bao giờ nói với
bác ấy, thế nhưng mẹ tin chắc rằng bác ấy biết. Bác ấy đoán được tất cả mọi
điều về mẹ.
Có lẽ như vậy lại tốt hơn cho bây giờ, do điều đang
xảy ra với mẹ, nhưng mẹ cũng nghĩ rằng căn bệnh này chưa chắc đã phát triển nếu
tâm hồn mẹ thanh thản với chính mình. Chúng ta đã sống tất cả những năm qua
dưới bóng những điều dối trá của mẹ, mẹ đã đạo đức giả với cuộc đời và cuộc đời
đã không tha thứ ẹ. Con đã biết nhiều hơn về mẹ của con, mẹ đã do dự khi nói
cho con tất cả những điều này, mẹ vẫn sợ sự phán xét của con, nhưng chẳng phải
là mẹ đã từng dạy con rằng sự dối trá tệ nhất là sự dối trá với chính mình hay
sao? Có nhiều thứ mà mẹ ước muốn được chia sẻ với con, nhưng chúng ta không có
thời gian. Antoine đã không nuôi dạy con là do mẹ, do tất cả sự dốt nát của mẹ.
Khi mẹ biết rằng mình mắc bệnh thì đã quá muộn để làm lại từ đầu. Con sẽ tìm
thấy đủ mọi thứ trong cái chợ mà mẹ để lại cho con đây, những bức ảnh của con,
của mẹ, của Antoine, những bức thư của bác ấy, con đừng đọc, những bức thư ấy
thuộc về mẹ, chúng nằm đây vì mẹ không bao giờ dứt khoát chia tay với chúng
được. Con sẽ tự hỏi tại sao không có ảnh của bố con, mẹ đã xé hết trong một đêm
tức giận và thất vọng điên cuồng, mẹ tức giận chính mình...
Mẹ đã làm điều mà mẹ có thể làm, con yêu của mẹ,
điều mà người phụ nữ ấy có thể làm, với những ưu điểm và nhược điểm của mình,
nhưng con hãy biết rằng con đã là cả cuộc đời mẹ, là toàn bộ lẽ sống của mẹ, là
điều đẹp nhất và mạnh mẽ nhất từng đến với mẹ. Mẹ cầu mong một ngày con sẽ biết
đến cái cảm giác duy nhất là cảm giác khi có một đứa con, con sẽ hiểu ra nhiều
điều.
Niềm tự hào lớn nhất của mẹ là được làm mẹ của con,
mãi mãi.
Mẹ yêu con,
Lili.
Anh gập bức thư lại và đặt nó lên chiếc vali.
Lauren thấy anh khóc, cô đến bên anh và lấy ngón tay trỏ gạt nước mắt cho anh.
Sửng sốt, anh ngước mắt lên, và tất cả nỗi khổ tâm của anh tan đi trong cái
nhìn âu yếm của cô. Rồi ngón tay cô trượt dần xuống cằm anh. Đến lượt anh đặt
tay lên má cô, rồi vòng tay sau cổ cô, kéo gương mặt cô lại gần anh. Khi môi họ
khẽ chạm vào nhau, cô lùi lại.
- Tại sao anh làm điều đó cho em Arthur?
- Vì anh yêu em và điều đó không có quan hệ gì đến em
cả.
Anh cầm tay cô và dắt cô ra ngoài nhà.
- Ta đi
đâu? - Cô hỏi.
- Ra
biển
- Không,
ở đây cơ - Cô nói - ngay bây giờ.
Cô đứng
trước anh và cởi cúc áo sơ mi của anh.
- Nhưng
em làm thế nào, em không thể..
- Đừng
hỏi, em không biết.
Cô để áo
anh tuột khỏi vai anh, lấy tay vuốt ve lưng anh. Anh cảm thấy bối rối: làm sao
thoát y cho hồn ma được? Cô mỉm cười, nhắm mắt và lập tức khỏa thân
- Chỉ
cần em nghĩ đến một kiểu váy là em có nó trên người ngay lập tức, giá như anh
biết em đã tận hưởng điều đó đến thế nào...
Ờ ngay
cửa vào nhà, cô quấn lấy người anh, và ôm hôn anh.
Linh hồn
Lauren được xuyên thấu bởi cơ thể đàn ông của anh, và đến lượt nó đi vào cơ thể
Arthur, trong một cái ôm xiết chặt, như trong sự thần diệu của nguyệt thực.... Chiếc
vali để mở.
No comments
Post a Comment