BỐN ANH TÀI
Ngày xưa có hai vợ chồng nhà nghèo mà không có
con. Hai người khấn vái hết đền này đến chùa khác, mãi sau mới sinh được một
mụn con trai. Thằng bé lớn lên như thổi. Nhưng càng lớn hắn càng ăn rất tợn:
bung kia, chảo nọ nấu lên bao nhiêu cũng vơi. Hai vợ chồng cố sức làm lụng để
nuôi con nhưng không nuôi nổi. Trong nhà có vật gì đáng tiền, họ đều bán sạch
để cho con chèn dạ dày. Sau rồi họ nghĩ chỉ có cách cho con đi tha phương cầu
thực thì mới đỡ khốn vì nó. Một hôm người cha gọi con lại bảo rằng:
- Nay con đã khôn lớn mà cha mẹ thì gần đất xa trời, yếu đuối
không làm gì sinh lợi được nữa. Ngày xưa lúc nhà ta còn khá giả, có cho hoàng
đế Trung-quốc vay vàng và bạc đến hơn 70 vạn lạng. Bây giờ con tìm cách sang
bên đó đòi lấy mà ăn.
Nghe nói, người con vâng lời đi ngay. Chàng cứ dọc bờ biển đi
lần về phương Bắc. Một hôm đến một xứ kia, bỗng gặp một người khổng lồ đang tát
biển, anh chàng tiến lại, hỏi:
- Anh làm gì đấy?
Khổng lồ đáp:
- Tôi tát cho cạn biển, để tìm vàng ngọc ở dưới đó.
- Sức lực một mình làm sao mà tát cạn được.
- Ta có sức khỏe không ai bì kịp. Không tin anh cứ thử lại xách
cái gầu của ta xem.
Nhưng khổng lồ lấy làm lạ vì thấy hắn cũng nhấc nổi cái gầu của
mình, bèn mời về nhà kết nghĩa anh em. Anh chàng bèn rủ: - "Anh hãy đi
theo tôi đòi nợ vua Trung-quốc lấy tiền ăn tiêu ngay, còn như tát biển thì chờ
lúc nào về sẽ tiếp tục". Khổng lồ nghe bùi tai liền cùng nhau ra đi.
Một hôm, họ đi đến một hòn núi. Thấy một anh chàng trẻ tuổi đang
ngồi trên một tảng đá lớn có vẻ nhàn hạ, hai người tiến đến hỏi hắn làm gì mà
ngồi đây. Hắn đáp:
- Tôi ngồi đây thỉnh thoảng lại thổi một hơi làm cho gãy cây ngã
cối đưa về làm củi!
Nghe nói lạ, hai người bảo anh làm thử cho xem. Quả nhiên hắn
vừa phùng má thổi một hơi thì cây cối ở trước mặt tự nhiên ngã rạp xuống như bị
một trận bão nặng nề. Hai người bảo anh rằng:
- Bác có tài như thế nào không đi khắp thiên hạ làm cho nổi
tiếng một phen, chứ lại sống chui rúc ở xó rừng này làm gì? Thôi! Bác hãy cùng
với chúng tôi đi đòi nợ vua Trung-quốc ngó chừng còn thú vị hơn ở đây!
Anh chàng nghe nói bằng lòng ngay. Rồi đó cả bọn cùng lên đường.
Mười ngày sau, bọn họ lại đến một khu rừng khác. Thấy từ trong
rừng sâu bước ra một người cao lớn vai gánh một đôi voi đi như bay, cả bọn kính
phục vội gọi giật lại, hỏi:
- Bác gánh voi đi đâu thế?
- Tôi hằng ngày vào rừng tìm voi mà bắt. Bắt được con nào thì
trói giò lại gánh về để cho rữa thịt lấy một hai cây ngà bán kiếm tiền ăn tiêu.
Cả bọn bảo:
- Thôi! Sức khỏe như thế thì tội gì cặm cụi trong rừng như thế
cho khổ. Hãy đi với chúng tôi đòi nợ vua Trung-quốc về chia nhau đi?
Nghe nói anh chàng vừa ý vội bỏ voi lại nói:
- Ừ, thì đi.
Đến kinh đô Trung-quốc, bốn chàng tìm vào hoàng cung. Một toán
lính gác cổng cản lại không cho vào. Cả bọn nổi xung lên, nói:
- Chúng ta sang đây đòi nợ chứ có phải đi chơi đâu mà không cho
vào.
Và họ toan giã cho chúng một trận, nhưng anh chàng ăn khỏe càn
lại rồi biên một bức thư đòi nợ, bảo tên lính đem vào cho vua. Hoàng đế
Trung-quốc đọc xong lấy làm lạ, liền sai một viên cận thần ra xem thử người nào
mà to gan đến thế. Viên cận thần ra một lát trở vào tâu rằng:
- Có bốn tên dị hình dị dạng ở nước An-nam sang, đưa nào cũng
quyết đòi được nợ mới về. Chúng nó toan đánh cả lính.
Hoàng đế nghe nói không vui, nhưng cũng truyền dọn yến đãi đằng
tử tế trước khi gặp họ.
Bốn chàng được mời vào phòng riêng ăn uống nghỉ ngơi trong vài
ba ngày. Nhưng họ ăn uống hung quá đến nỗi qua ngày thứ ba, mấy viên quan trông
nom về ngự thiện phải vào báo cáo với vua rằng kho thức ăn của hoàng đế vì tiếp
đãi bốn người khách lạ đã vơi hết già nửa. Hoàng đế nghe nói giật mình, vội bảo
mấy viên đại thần tìm cách ám hại họ đi cho khỏi phiền. Người ta được lệnh mời
bốn anh chàng đi thuyền chơi hồ, rồi nhè lúc thuyền ra giữa hồ thì đánh đắm cho
chết đuối tất cả.
Quả nhiên bốn anh em không ngờ sa vào mưu trí bị chìm xuống
nước. Nhưng giữa lúc nguy cấp thì anh chàng khổng lồ đã nắm lấy chiếc thuyền
như một chiếc gầu rồi tát lấy tát để. Chỉ trong một chốc đáy hồ khô cạn, cứu
được ba bạn khỏi chết đuối.
Thấy họ sống yên lành, hoàng đế tức giận, vội sai dọn yến khoản
đãi, rồi chờ lúc họ no say mới sai mấy đội quân xông vào vây chém. Hôm ấy bốn
chàng vô tình cùng nhau chén tạc chén thù không nghi ngờ gì cả. Bỗng nhiên một
tiếng hô vang, phục binh xông ra như kiến. Cả bọn toan chạy, nhưng anh chàng
thổi khỏe đã ngăn lại mà rằng:
- Các anh cứ ngồi yên, để tôi cho bọn chúng xiêu giạt một phen!
Nói rồi phùng má thổi mấy hơi. Bọn lính chịu không nổi với sức
gió, bay văng đi như những cái lá khô. Thế là ở trong này, bốn chàng vẫn cứ ung
dung ngồi chén tỳ tỳ cho đến mãn tiệc.
Lần này hoàng đế Trung-quốc lo lắng hết sức. Vua sai triệu các
vị Cơ mật đến tính cách đối phó. Nhưng mọi người khuyên vua nên trả quách đi,
cho êm chuyện. Vua nói:
- Bảy mươi vạn lạng thì nhiều quá. Các khanh có cách gì bắt
chúng giảm bớt được không?
Một viên tâu lên:
- Bệ hạ cứ giả cách bằng lòng trả, nhưng bắt các thần dần, các
thuyền bè xe cộ, khắp trong nước không ai được đánh thuê, chở thuê cho chúng nó
và bắt chúng nó không được chuyên chở làm nhiều lần. Như thế dù có sức như Hạng
Vũ cũng chỉ mang ra được chừng dăm bảy trăm cân là hết nước.
Vua bằng lòng theo cách đó. Đến ngày nhận vàng bạc, người ta
thấy một mình anh chàng gánh voi quảy hai sọt lớn vào kho. Chúng không ngờ chỉ
một người đó mà thôi, đã thừa sức gánh 70 vạn lạng. Bọn quan coi kho không biết
làm thế nào, đành cắm đầu cân lấy cân để, vơi hẳn cả kho vàng bạc.
Được của, bốn anh chàng cúi chào hoàng đế rồi ung dung đi ra
khỏi cung. Về nước, họ chia nhau tiêu xài sung sướng trọn đời.
No comments
Post a Comment