TRUYỆN NGỤ NGÔN LA PHÔNG TEN
Jean de La Fontaine (La Phông Ten) (8 tháng 7 năm 1621
– 13 tháng 4 năm 1695) là một nhà thơ ngụ ngôn nổi tiếng của Pháp, những bài
thơ của ông được biết đến rất rộng rãi vào thế kỷ 17. Theo Gustave Flaubert,
ông là nhà thơ Pháp duy nhất hiểu và làm chủ những kết cấu tinh vi trong của
ngôn ngữ Pháp trước Victor Hugo.
Chính cuộc sống chan hòa với thiên nhiên, gần gũi với người
dân thường đã khiến cho thơ văn của ông giàu tính dân gian, giàu chất thơ của
cuộc sống và sự thực tinh tế, sinh động. Khi ông miêu tả thiên nhiên hay viết về
các loài thú, loài cây, về con cáo, chùm nho, con cừu, cây bắp cải cũng như thể
hiện lòng nhân ái bao la của ông đói với người nghèo. Ông có kiến thức uyên bác
về cả thiên nhiên và xã hội, giao thiệp rộng rãi với giới tri thức tự do, sống
phóng túng, không thích gần gũi cung đình như nhiều nhà văn Cổ điển khác.
Văn phong của La Fontaine giàu chất thơ, dí dỏm và hàm súc
đa nghĩa. Truyện của ông gồm trên 60 truyện in thành tập, nổi bật với tài kể
chuyện. Thơ ngụ ngôn của nhà thơ tiêu biểu cho bút pháp nhẹ nhàng linh hoạt,
uyên bác, hài hước, dí dỏm và cũng mơ mộng, phóng túng. Thơ của ông mang tính
chất dân tộc sâu sắc, là biểu tượng của nền văn hóa Pháp.
1.
No comments
Post a Comment