CHƯƠNG 2 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 2: BẠN MỚI
"Pí po!...." xe cứu
thương đưa xác Phong qua trước mặt Ngọc, nước mắt từ đôi ngươi trào ra nhìn
Phong.
Phong nói sẽ không sao mà? Phong đâu thể đi như vậy được? Hôm qua anh còn hôn cô nữa mà?! Cảm giác ấm áp, bình yên ấy, cô chỉ mới cảm nhận được mới đây thôi sao bây giờ biến mất nơi đâu để cô lạc lõng trong sự đau thương thế kia?!!
Ngọc ngã quỵ trên sàn, chỉ biết đưa mắt nhìn theo Phong dần xa mãi. Một tuần thôi mà? Một khoảng thời gian quá ngắn ngủi cô và anh bên nhau. Nay tất cả đã chấm hết. Rất nhanh!!!
Tiếng bàn tán ồn ào bắt đầu: "Con nhỏ hoa khôi đó đúng là xui xẻo mà! Cặp với ai người đó cũng chết hết" và "Ngọc đẹp thù đẹp thật, dễ thương thì dễ thương thật nhưng tớ chưa muốn chết sớm".... tất cả lời nói cay độc chỉa vào cô.
Cô thật sự đã hại anh ư? Chính cô là nguyên nhân của tất cả chuyện này. Cô đã giết chết anh thật rồi! Phong!!! Tại sao cô không biết thân biết phận mà trách ra! Sao lại hại anh thế này?!!
Ngọc đi lang thang vô định. Cô đã trốn học, cô không còn tâm trạng gì để suy tư. Muốn buông xuôi tất cả!
Phong nói sẽ không sao mà? Phong đâu thể đi như vậy được? Hôm qua anh còn hôn cô nữa mà?! Cảm giác ấm áp, bình yên ấy, cô chỉ mới cảm nhận được mới đây thôi sao bây giờ biến mất nơi đâu để cô lạc lõng trong sự đau thương thế kia?!!
Ngọc ngã quỵ trên sàn, chỉ biết đưa mắt nhìn theo Phong dần xa mãi. Một tuần thôi mà? Một khoảng thời gian quá ngắn ngủi cô và anh bên nhau. Nay tất cả đã chấm hết. Rất nhanh!!!
Tiếng bàn tán ồn ào bắt đầu: "Con nhỏ hoa khôi đó đúng là xui xẻo mà! Cặp với ai người đó cũng chết hết" và "Ngọc đẹp thù đẹp thật, dễ thương thì dễ thương thật nhưng tớ chưa muốn chết sớm".... tất cả lời nói cay độc chỉa vào cô.
Cô thật sự đã hại anh ư? Chính cô là nguyên nhân của tất cả chuyện này. Cô đã giết chết anh thật rồi! Phong!!! Tại sao cô không biết thân biết phận mà trách ra! Sao lại hại anh thế này?!!
Ngọc đi lang thang vô định. Cô đã trốn học, cô không còn tâm trạng gì để suy tư. Muốn buông xuôi tất cả!
Lang thang quanh phố, cô không để ý là mình tới nhà Phong từ lúc nào, không vào cũng không muốn đi, chỉ đứng như vậy thôi.
Trời mưa! Lạnh thấu da thấu thịt nhưng cô vẫn đứng đó.
"Mày cút đi... con quỷ!" một người đàn bà trung niên từ nhà Phong bước ra, chửi rủa cô:"Mày ám bao nhiêu người rồi? Sao mày...còn tìm con trai ta?!" - đó là mẹ Phong. Bà tức giận cùng với nỗi xót thương con trai mình, bà khóc, chạy tới xô Ngọc.
Cô không nói gì chỉ để bà xô như vậy. Cô ngã trên nền xi măng cứng cáp lạnh lẽo.
Chiếc xe ô tô ở đâu chạy quá tốc độ, nó lao như tên lửa không có dấu hiệu gì là dừng lại. Cô thấy nó, cũng không buồn làm gì cả. Cô thật sự muốn chết lắm rồi.
Mẹ Phong nhìn chiếc xe lao tới thay vì cứu người bà mặc cho sự sống chết chết của cô. Dù gì cô là con quỷ. Đáng chết!
Chiếc xe lao tới một lúc gần hơn. Đường mưa trơn càng khiến nó mạnh mẽ và ngang tàng hơn.
Và ...
"Rầm!..." Chiếc xe chỉ còn cách cô 30cm nhưng bị hất tung qua bên kia đường, xe lộn vài vòng rồi đáp xuống vỡ tan tành, thành một đống phế liệu lửa bùng phát.
Mẹ Phong mở to mắt sợ hãi. Bà không thể tin vào mắt mình. Tất cả như một chuyện đùa. Có cái gì đó đã hất tung chiếc xe. "Mày đúng là quỷ!!" khuôn mặt bà trắng bạch nhìn Ngọc.
"Tránh xa nhà ta ra, con ta đã chết. Mày tới đây để nguyền rủa cái nhà này chết luôn phải không".
"Không! Cháu không..." chưa kịp nói xong, mẹ Phong ngắt lời:"Vậy mày hãy đi đi... đi đi".
Cô cười chua xót. Đứng dậy, lê cái thân mỏi mệt đi trong mưa. Lòng quặn đau như những con dao cắm sâu vào tim. Sao ông trời không cho cô chết đi. Cô là quỷ sao cứ phải sống ở đây để hại mọi người. Cô rốt cuộc là thứ gì?
Trời tạnh, mây mù cũng bớt, vầng trăng hôm nay không thấy đâu. Ven theo cây cầu là một túp lều nhỏ. Ngọc đi ngang qua với nỗi đau giằng xé.
"Cô gái!" một giọng nói khàn đặc lên tiếng. Trong túp lều nhỏ một bà cụ quần áo rách rưới, má chảy xệ, mũi nhọn, mắt mù vẫy tay gọi.
Ngọc nhìn xung quanh, không bóng người, chỉ có cô:"Bà gọi cháu?"
"Ừm. Vào đây".
Ngọc rụt rè bước vào, lều thấp nên cô phải cúi người để vừa cửa.
Bên trong là cách trang trí ma quái xích, dơi, nhện và thần chết,... bà cụ ngồi trước một quả cầu pha lê đen trong đầy kì bí. Nhìn bao trùm không gian hồi lâu. Cô lên tiếng.
"Có chuyện gì không bà?
"Ta thấy cháu có chuyện buồn nên mới gọi vào. Cháu muốn tự tử sao?"
Ngọc im lặng không nói gì chỉ cười, nụ cười bi thương.
Bà già mù tiếp tục nói:"Muốn tiên tri gì không?"
Ngọc nhìn bà nghi hoặc:"Dạ thôi".
Bà mù giật bà tay Ngọc đặt lên quả cầu mặc cho sự từ chối của cô.
Bà mù đọc câu thần chú gì đó cô không hiểu, bà tập trung một hồi thì quả cầu biến thành màu đỏ như máu sau đó vỡ tan. Bà mù hốt hoảng kêu lên:"Tôi xin lỗi! Tôi đã đắc tội vớ ngài!... xin tha cho tôi, tôi sẽ đi ngay".
Vừa dứt câu, bà mù vội đứng lên thu hết mọi đồ đạt chạy ngang qua người cô như có chuyện gì đó kinh khủng sắp xảy đến.
Cô kéo tay bà, gặng hỏi:"Chuyện gì vậy bà?"
Bà đẩy cô ra xa:"Xin đừng đụng vào tôi! Bà già này còn muốn sống".
"Nhưng cháu không hại bà. Sao bà phải sợ?!"
"Ngài ấy sẽ giết tôi! Giết tôi đó!" lời nói khàn đặc run lên
"Nhưng là chuyện gì? Ngài nào? Cháu không hiểu".
"Hai mươi tuổi! Ngài khao khát cô! Cô là của Ngài! Cô sẽ ở cùng Ngài mãi mãi.....đừng dính tới ai. Họ sẽ chết không siêu thoát..."
Nói xong, bà chạy biến mất vào hư vô, để lại tiếng kêu thét:"Xin ngài!".
Căn phòng tối, không một chút
ánh sáng, mưa lại bắt đầu nặng hạt càng làm tăng thêm nỗi buồn nặng trĩu trong
lòng.
Căn nhà trên đường C vẫn phảng phất gì đó gọi là sự cô độc, im lặng trong cái đêm mưa lạnh lẽo.
Bên góc tường, một cô gái khép nép mình lại, cúi đầu tựa trên chân, tóc thắt bím lòa xòa bết ướt rối bời, nhìn cô thật nhỏ bé và yếu đuối.
Nỗi buồn trong cô là nhiều mảnh ghép lại, nó to dần cứ thế to mãi như muốn giết cô.
Ai cô yêu thương đều cũng ra đi, không thì họ cũng ghét bỏ cô. Và.. cả Phong nữa!! Đi rồi. Chết rồi!
Căn nhà trên đường C vẫn phảng phất gì đó gọi là sự cô độc, im lặng trong cái đêm mưa lạnh lẽo.
Bên góc tường, một cô gái khép nép mình lại, cúi đầu tựa trên chân, tóc thắt bím lòa xòa bết ướt rối bời, nhìn cô thật nhỏ bé và yếu đuối.
Nỗi buồn trong cô là nhiều mảnh ghép lại, nó to dần cứ thế to mãi như muốn giết cô.
Ai cô yêu thương đều cũng ra đi, không thì họ cũng ghét bỏ cô. Và.. cả Phong nữa!! Đi rồi. Chết rồi!
Tất cả đều tại cô! Tại sao lại có một người xui xẻo giống như cô. Dù có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần cô vẫn không biết mình là gì!
Chiếc xe vốn theo quy luật sẽ đụng trúng cô, với tốc độ như vậy thì không thể nào cô không chết. Nhưng nó không xảy ra. Nó đã tự văng qua đường và bốc hỏa, một sự kì lạ khó hiểu.
Ngọc cười chua xót.
"Hai mươi tuổi! Ngài khao khát cô! Cô là của Ngài! Cô sẽ ở cùng Ngài mãi mãi.....đừng dính tới ai. Họ sẽ chết không siêu thoát..."
Câu nói tiên tri lạ lẩm đó bỗng hiện lên trong trí nhớ của Ngọc. Ngài là ai? Tại sao lại muốn cô? Và muốn để làm gì? Tất cả những chuyện xảy ra xung quanh cô là do cái tên ngài đó làm sao?
Cô lắc đầu, nghi hoặc. Thật cô không tin vào mấy cái mê tín nhưng mà nó đem lại cho cô cảm giác thật. Ngài ấy!!!
Giấc mơ xuất hiện. Nhưng lần này không phải đôi mắt đó mà là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tóc xõa, trên tay bế đứa con.
Đứa con nhỏ đáng yêu nằm ngủ trong vòng tay người mẹ. Ngọc cảm giác được sự ấm áp, và lòng thương con của người phụ nữ đó. Nó quen thuộc biết chừng nào.
Dù có chuyện gì cũng phải đến trường, cô không muốn Sơ lo lắng. Quản lí nhà thờ là công việc quá nhiều với bà rồi. Cô tắm rửa, thay đồ, chải tóc qua loa, không mảy may tới nhan sắc của mình.
Lớp 10a1
Ngọc bước vào, hướng đến chỗ ngồi ở bàn thứ ba bên cạnh cửa sổ trước sự soi mói, đầy ẩn ý của Thu Hà:"Oh! Hotgirl quỷ tới rồi! Cẩn thận đấy các bạn không chúng ta 'thăng' sớm". Thu Hà liếc mắt khinh thường trên người Ngọc.
Nhờ câu mở miệng đầy gai góc ấy mà cả lớp bắt đầu bàn tán về Ngọc. Châm chọc! Xỉa xói! Khinh bỉ! Tẩy chay!
Thu Hà chẳng ưa gì Ngọc, dám giật danh hiệu hoa khôi của ả nên đâm ra ghét Ngọc vô cùng. Chỉ cần một việc xấu gì lật đổ được Ngọc thì ả sẽ không từ thủ đoạn.
Cuộc sống là như vậy, họ thấy cái gì nguy hại tới mình hay không ưa thì loại bỏ tận gốc thôi. Cô không trách họ.
Reng!!!!! Vào tiết.
Cô giáo Khánh với ba vòng đầy đủ, để lộ khoe đường nét hấp dẫn gợi cảm bước vào lớp.
Mọi học sinh đều đổ dồn ánh mắt vào cô giáo. Đặc biệt là bọn nam sinh (=.=)
"Chào các em! Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một thành viên mới". Cô giáo Khánh lên tiếng.
Cả lớp bắt đầu nháo nhào bàn tán.
"Còn 1 tháng nữa là hết năm học rồi. Ai điên mà chuyển trường vậy?"
Tuy vậy bọn con gái mong là một chàng trai bảnh bao, tài giỏi. Bọn con trai lại mong là một cô nàng dịu dàng mà cá tính.
Ngọc thì khác, cô chẳng bận tâm học sinh mới là ai? Biết để làm gì chứ để rồi cô hại chết họ sao.
"Em vào đi". Cô giáo Khánh nhẹ giọng lên tiếng.
"Cạch" tiếng cửa được kéo qua một bên.
"Rầm! Rầm! Rầm!!!!!!" tiếng sấm vang lên động trời khiến ai cũng giật mình. Bầu trời tối đen. Vệt sáng lóe qua như rạch thủng bầu trời
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment