CHƯƠNG 5 - HẬU HOA - VÔ ÂM - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

HẬU HOA

TRUYEN HOANG DUNG

Tác giả: Vô Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Trang,  Cung Đình, Tranh Đấu
Người dịch: Bờm Bé

Chương 05: Nhiếp chính vương

Ban đêm, có một chiếc xe ngựa dừng lại ngoài tử lao. Trên xe ngựa điêu khắc đồ án Long cùng Phượng, uy nghiêm vô cùng.

Rất nhanh, từ trên xe ngựa đi xuống một người.

Trên người hắn mặc một bộ cẩm y màu tím, phía ngoài mặc một chiếc áo khoác cùng màu, bên hông đeo một cái đai ngọc, trên tay đang vuốt vuốt một khối ngọc bội, phía trên ngọc bội có khắc một con Phượng Hoàng, hiển lộ rõ ràng thân phận cao quý bất phàm của hắn.

Trời vừa mới đổ mưa, đêm hè lại lạnh. Hắn ho nhẹ hai tiếng, thái giám bên cạnh đưa hắn một chiếc áo choàng đen nhánh bằng lông chồn.

Tóc hắn đen dài tựa như mực, màu da trắng bệch, cả người thoạt nhìn suy yếu   nhưng lại có một loại quỷ dị tuấn mỹ, mê người đến cực điểm.

"Nàng, có khỏe?" Thanh âm khàn khàn, cất dấu tình cảm làm cho không người nào có thể suy nghĩ.

Thái giám bên cạnh  Vương công công cung kính nói: "Vương gia, ngươi yên tâm đi, dựa theo yêu cầu của ngươi, sẽ không có người nào dám khinh nhờn Hoàng hậu nương nương ."

"Vương công công. . . . . ." Hắn nhẹ giọng kêu một câu, lại làm cho Vương công công cả người run lên.

"Sẽ không có người khinh nhờn Tô tiểu thư, Vương gia yên tâm."

"Ừ, rất tốt."

Nam tử hài lòng gật đầu, lần nữa ho hai tiếng, mới cất bước lớn đi về phía tử lao.

Vương công công lau chùi mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy may mắn vì mình kịp thời sửa lại kêu gọi. Hắn làm sao lại quên mất, Vương gia không thích nhất chính là người khác gọi người nọ là "Hoàng hậu nương nương" .

Trong chuyện này giấu diếm tâm tư, không thể đoán nhiều nha.

Hắn vội vàng chạy theo sau, Vương gia gần đây thân thể tốt hơn, ai, cũng không biết tại sao khi vừa có thể xuống giường, Vương gia sẽ tới nơi này. Người đang bị bỏ tù người khác phủi sạch quan hệ còn không kịp, hết lần này tới lần khác Vương gia nhà hắn, đôi mắt trông mong chạy tới.

Lý Mẫn Nhiên đi tới phòng giam Tô Khuynh Thành, liền thấy nàng đã ngủ.

Ngồi vào bên giường, nhìn nàng gương mặt tuyệt sắc nhưng khi ngủ lại đơn thuần đáng yêu, trong lòng hắn đột nhiên có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Cảnh tượng này chỉ có ở trong mộng mới có thể hiện ra, hôm nay rốt cục xuất hiện.

Hắn vươn tay, lúc sắp được xoa khuôn mặt của nàng đột nhiên đúng lúc đó nàng chợt mở hai mắt ra, ánh mắt kia làm cho hắn mê muội, cái lạnh thấu xương bắn về phía hắn.

"Nhiếp chính vương đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón."

Nàng ánh mắt lạnh như băng, cùng lời nói trong trẻo lạnh lùng, làm cho Lý Mẫn Nhiên chợt phục hồi tinh thần lại, nhớ tới lập trường của bọn họ hôm nay.

Lý Mẫn Nhiên mấp máy môi, thu tay lại, đi tới một bên cạnh bàn ngồi xuống: "Ngươi đã sớm biết ta hôm nay sẽ đến."

Tô Khuynh Thành ngồi dậy, hôm nay nàng đã không còn vinh quang của hoàng hậu, nhưng ở chỗ này, trừ không có tự do còn lại hết thảy đều có người cung cấp. Ngay cả tắm rửa, cũng không có người ngăn cản.

Nàng xuống giường, chỉ mặc quần áo lót, nhưng cũng vẻ mặt bình yên ngồi ở đối diện hắn.

"Khuynh Thành tự nhận luôn luôn cùng nhiếp chính vương giao hảo, cho nên Khuynh Thành cả gan suy đoán, hôm nay Khuynh Thành sắp chịu chết nhiếp chính vương từ mặt tình nghĩa chắc hẳn cũng muốn gặp Khuynh Thành một lần cuối."

Trên mặt nàng treo vẻ giễu cợt, tư thế ưu nhã thay hắn rót hai chén trà nguội.

Lý Mẫn Nhiên nhận lấy, lại cũng không uống. Ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn nàng, mấy ngày qua nàng gầy một chút, nghe hạ nhân báo lại nàng ăn rất ít. Nhưng là, chỉ sợ như thế nàng mặt mũi vẫn như cũ khuynh thành mê hoặc người. Lộ ra da thịt như ngọc, ở dưới ánh nến lại càng nổi bật.

Trong lòng hắn rung động, cũng không biết nơi nào sinh ra rung động, cứ như vậy cầm tay nàng đặt vào cánh tay như ngọc ôn nhuận của hắn.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết !"

Những lời này vừa nói ra ngoài, hai người đều là chấn động, bởi vì câu này ở không lâu lúc trước đây nàng từng đối với hắn nói.

Lúc đó, hai người hay là tri kỷ, nàng tài tình vô song, tinh thông cầm kỳ thư họa, trong đó phương điện cầm, lại càng không người nào địch nổi. Mà hắn tự ý tiêu, hai người mới quen, chính là một khúc không cần tập luyện cầm tiêu hợp tấu.

Hoàn mỹ đến tột cùng.

Mà sau hai người mới biết thân phận của đối phương, nàng là hoàng hậu ở thâm cung được đế vương sủng ái nhất. Mà hắn, lại là nhiếp chính vương quyền lực có thể khuynh đảo vua và dân!

Dù vậy, hai người lại coi đối phương là tri kỷ.

Tô Khuynh Thành biết được Tư Đồ Tuyên Trạm muốn thu hồi quyền lực trong tay Lý Mẫn Nhiên, lúc đó nàng từng một mình đi vương phủ nhiếp chính một chuyến khuyên hắn uỷ quyền.

Lúc ấy hắn là như thế nào ?

Hắn mặt mũi quyết tuyệt, lại có ý định liều chết. Nàng rơi lệ, kiên định nói cho hắn biết.

"Ta sẽ không để cho ngươi chết !"

Hôm nay cùng một câu nói nhưng lại là đổi cho nhau.

"Xuy."

Tô Khuynh Thành chê cười một tiếng, sau đó một đôi tinh mâu, buồn cười nhìn Lý Mẫn Nhiên. Tránh thoát tay của hắn, lấy ra khăn trong ngực lau tay, sau đó liền ném vào ò lửa cách đó không xa.

Nàng một phen động tác, làm cho Lý Mẫn Nhiên khuôn mặt vốn là tái nhợt  lại càng thêm mấy phần. Trong lòng hắn có chút sợ hãi, hắn cảm thấy tình nghĩa của bọn họ tựa hồ như cái khăn bị hỏa thiêu kia hóa thành tro bụi.

"Nhiếp chính vương chớ nói giỡn, ngươi muốn như thế nào cứu ta? Ta hôm nay nhưng là không có con, không đức, là hoàng hậu bị phế, lại càng mang tội danh ‘mưu nghịch’ là một nữ tặc nhân, là cái đinh trong mắt đế vương, Vương gia muốn làm sao tới cứu ta?"

"Không, không phải. . . . . ." Lý Mẫn Nhiên lắc đầu, cố gắng muốn phản bác lời của nàng, lại đem ngọc bội trong ngực đặt ở trên tay của nàng, "Đây là ngươi cấp cho ta, ngươi nói vô luận ta tương lai như thế nào, cho dù là hành thích vua, ngươi cũng sẽ cứu ta một mạng, cũng sẽ đối đãi như lúc ban đầu. Tối nay, ta đem những lời này nói lại với ngươi, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi."

Tô Khuynh Thành nhìn ngọc bội bị nhét vào trong tay, chợt đứng lên, đem ngọc bội đập vào trên tường, vỡ thành hai mảnh!

Sau đó một đôi mắt ngoan lệ nhìn Lý Mẫn Nhiên: "Đúng, là ta đã nói nói như vậy, nhưng là, trong chuyện này không bao gồm phản bội! Ta như vậy tin tưởng ngươi, ngươi nhưng cùng Tư Đồ Tuyên Trạm cái tiểu nhân kia cùng nhau giết người nhà ta! Tùy ý bọn họ ngược đãi giết tới chết! Ngươi để cho ta làm sao tha thứ ngươi!"

Nói tới đây, chợt đem ống tay áo trái nhấc lên, bên trên cánh tay như ngọc kia có một vết thương dử tợn: "Ta dùng cái vết thương này hướng lên trời tuyên thệ, cùng Tư Đồ Tuyên Trạm đoạn tình đoạn tuyệt, hôm nay lấy này Đoạn Ngọc làm chứng, cùng Lý Mẫn Nhiên, cả đời không qua lại với nhau!"

Lý Mẫn Nhiên đứng lên, sắc mặt tuyết trắng, thân thể lảo đảo muốn ngã, thấy vậy Vương công công ở bên ngoài lao tâm run lên một cái, sợ hắn cứ như vậy bị Tô Khuynh thành cho tức chết.

"Khụ khụ khụ. . . . . ."

Lý Mẫn Nhiên che bộ ngực, không ngừng ho khan. Ở nơi đây, trên ngực hắn bị Tô nhị công tử đâm trúng, sau đó tựu lâm vào trong hôn mê. Bất quá lúc đó Tô nhị công tử còn tưởng rằng, hắn thật phản rồi, còn vẻ mặt chánh khí nhìn hắn, nhưng không biết, đây hết thảy, bất quá là mưu kế của hắn và Tư Đồ Tuyên Trạm.

Quang minh chánh đại trừ đi Tô gia!

"Ngươi. . . . . . Quả nhiên hận ta!" Hắn thở hào hển nói, trên mặt nhưng xuất hiện một tia điên cuồng.

Hắn che bộ ngực, chậm rãi ngồi thẳng lên, ánh mắt nhìn ngọc bội bị cắt thành hai mảnh, vừa quay đầu, chợt nhìn về phía Tô Khuynh Thành, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

"Đúng! Là ta hại cả nhà ngươi! Kế sách này là của người bên gối ngươi, ngươi tâm tâm niệm niệm phu quân nói ra, mà ta bất quá là đáp ứng phối hợp hắn, diệt Tô gia!"

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.