BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 36 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC

BÊN NHAU TRỌN ĐỜI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình

CHƯƠNG 36 : MÃI MÃI 2 

Hướng Hằng vừa nghe vừa lắc đầu nói với Dĩ Thâm: 

- Cậu phải chuẩn bị tinh thần tốt đấy. 

Dĩ Thâm cười: 
 
- Không thành vấn đề! 

Bàn mãi vẫn chưa quyết định chọn địa điểm nào, trong tiếng ồn ào có tiếng một cô gái:

- Chúng ta tổ chức ở nhà luật sư Hà, mọi người thấy thế nào? 

Cả phòng lập tức im lặng, mắt hướng về người vừa nói, thì ra đó là Tiểu Cao, sinh viên thực tập mới về. 

Bị mọi người nhìn, Tiểu Cao vốn không có ý gì bỗng trở nên lúng túng: 

- Tôi thấy đến nhà hàng không bằng đến nhà luật sư Hà ăn lẩu, chúng ta tự chuẩn bị, vừa rẻ vừa vui. 

Mọi người cùng đồng tình, nhưng không tiện phụ họa. Trong ba vị luật sư của phòng, ngoài Viêm tính tình cởi mở, vui vẻ, còn hai vị kia rất khó gần, nhất là luật sư Hà, xưa này công tư luôn phân minh, ngoài quan hệ công việc, luôn có khoảng cách với mọi người. 

Nhưng… ai cũng muốn đến thăm nhà của luật sư Hà. 

- Đúng đấy! đúng đấy 

 Viêm đột nhiên vỗ đùi đánh đét

 – Sao mình không nghĩ ra nhỉ, nhà cậu rất rộng, đến nhà cậu là hay nhất, chúng ta ăn uống cũng thoải mái. Thế nào, cậu cho một câu đi! 

Nghe luật sư Viêm nói vậy, mọi người đều chờ câu trả lời của Dĩ Thâm. Dĩ Thâm thấy buồn cười trước những con mắt chờ đợi của mọi người, thầm nghĩ ngày mai Mặc Sênh trở về, tối nay mình tìm việc gì đó làm cũng tốt, liền gật đầu: 

- Nếu mọi người không cảm thấy như vậy là quá hời cho tôi, rất hoan nghênh mọi người đến nhà chơi. 

*** 

Xe chạy bon bon, Tiểu Cao ngồi ở ghế phụ, không nén nổi niềm vui. Vừa rồi phân công nhiệm vụ, một số người được cử mua nguyên liệu làm lẩu, Tiểu Cao được phân công cùng với Dĩ Thâm về nhà chuẩn bị. Chỉ có hai người! hôm nay đúng là ngày may mắn của cô. 

Liếc trộm luật sư Hà, khuôn mặt cực kì tuấn tú, cương nghị của người đàn ông tài hoa khiến cô thoáng đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Mặc dù mới về văn phòng thực tập cùng với luật sư Hà hơn một tuần, Tiểu Cao đã nhận ra đây là một người đàn ông rất mực ưu tú, chính trực, không thể không bị hấp dẫn bởi một người như vậy! 

- Luật sư Hà, anh thích một người như thế nào? 

– Tiểu Cao thăm dò, cô có cái vẻ ngây thơ và bạo dạn rất học trò. 

Dĩ Thâm cười, “đúng là câu hỏi của một nữ sinh!”. Có điều anh cũng thấy khó trả lời. 

- Luật sư Hà cũng không biết sao? 

Tiểu Cao thất vọng nói, vậy là cô không có phương hướng phấn đấu rồi, phải tìm cách khác vậy. 

- Luật sư Hà từng thích ai chưa? 

 Tiểu Cao thầm nghĩ, một người lạnh lùng lí trí như luật sư Hà khi yêu sẽ thế nào nhỉ, liệu có dịu dàng không? Ồ, rất khó tưởng tượng. 

- Đương nhiên!

Câu hỏi này dễ trả lời hơn nhiều. 

- Ô! Đã từng ư? 

 Tiểu Cao nói giọng ngưỡng mộ 

– Chắc chị phải rất ưu tú? 

- Không, trái lại 

 Dĩ Thâm lắc đầu 

– Cô ấy không ưu tú chút nào, hồi đi học rất lười, suốt ngày chỉ thích đi chơi, tính lông bông, khiến người ta đau đầu. 

“Đáng tiếc là bây giờ hầu như vẫn vậy, không biết cô ấy đã làm gì với thời gian” 

Vậy là không đúng với tưởng tượng của mình. Tiểu Cao thầm nghĩ: 

- Vậy chắc chị ấy đẹp lắm? 

Dĩ Thâm khẽ lắc đầu: 

- Cũng được, nhưng nhiều người còn đẹp hơn. 

- Thế thì chắc chị ấy rất dịu dàng? 

Tiểu Cao khẳng định. 

- Dịu dàng? Làm gì có! 

 Dĩ Thâm thở dài. 

“Cô ấy rất hay gây sự. Hay gây sự đến mức mấy năm đầu anh nhắm mắt cũng nghe được tiếng cô ta: Dĩ Thâm!Dĩ Thâm!Dĩ Thâm!” 

Nhưng mở mắt lại là khoảng trống. 

Hận cô ta là bắt đầu từ lúc đó. 

Tiểu Cao nghi hoặc. Không ưu tú, không đẹp lắm, nghe khẩu khí của luật sư Hà hình như cũng không phải là mỹ nhân dịu dàng: 

- Vậy vì sao luật sư lại thích chị ấy? 

- Vì sao ư? 

Dĩ Thâm cũng không hiểu. 

Có lẽ bởi vì những câu hỏi lan man nhí nhảnh của cô ta lấp đầy tâm hồn trống trải của anh; có lẽ bởi vì rõ ràng cô ấy không thích lên lớp tự học nhưng vẫn đều đặn cùng anh lên giảng đường, kết quả chưa đến một giờ đồng hồ đã ngủ gà ngủ gật, nước miếng chảy ướt cả giáo trình anh; có lẽ bởi vì trình độ tiếng Anh của cô ta chưa qua bằng C nhưng vẫn hào hứng kéo anh đi chúc mừng anh đoạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh dùng cho sinh viên các trường không phải chuyên ngữ, chỉ có điều hôm đó cô làm cho anh bị phê bình vì không chịu dạy bạn gái học tiếng Anh… Lúc đó cô đã ngoan ngoãn giơ tay thề nhất định sẽ thi được bằng C tiếng Anh, nhất định không làm anh mất mặt. Đáng tiếc về sau ngay cả cơ hội đó cũng không có… 

Tiểu Cao nghiêng đầu vẫn chờ câu trả lời của anh. Dĩ Thâm mỉm cười, nói vẻ bất lực: 

- Lúc đó tôi không có mắt, thích là thích, chẳng có cách nào khác. 

*** 

“Sao bên ngoài ồn vậy?” 

Mặc Sênh rụt đầu vào chăn, vẫn không ngăn được tiếng ồn lọt vào tai. 

“Là tiếng tivi? Hay Dĩ Thâm đã về?” 

Chị trở mình, vẫn mơ hồ, xuống giường, mở cửa phòng ngủ, giật mình… 

“Sao phòng khách đông người thế?” 

Những vị khách trong phòng khách lần lượt nhận ra Mặc Sênh đứng ở cửa phòng ngủ, tất cả yên lặng. Cả hai bên đều ngây người nhìn. Không bên nào nói gì. Im lặng bao trùm cả phòng. 

Dĩ Thâm cầm bát đũa từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Mặc Sênh đứng ở cửa phòng ngủ. Khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng vẻ ngạc nhiên, anh cau mày. 

- Vào phòng đi, đi dép vào. 

Ồ, Mặc Sênh cúi người nhìn xuống chân, trong lúc vội chạy ra chị quên không đi dép.

Dĩ Thâm để bát đũa trong tay xuống bàn, lịch sự cúi đầu nói với mọi người: 

- Xin lỗi. 

Mọi người ngơ ngác gật đầu. Sau khi ông chủ nhà mất hút sau cánh cửa phòng ngủ, Mỹ Đình là người đầu tiên lên tiếng.

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.