TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 19























TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG

CHƯƠNG 19:



-    Biết gì? Chồng của bà, cha của em giở trò với chính con gái ruột ư?

Giá em biết tôi đã kinh ngạc đến thế nào khi nghe em nói ra những lời đó hoàn toàn bình thản, không để lộ một chút hoang mang trên nét mặt.

-    Cuộc đời mẹ đã đủ bất hạnh rồi. Chuyện này lộ ra... có khác nào lấy đi sinh mạng của bà. Với lại... em gái của em cũng cần có điều kiện để ăn học. Cái sự thật này nói ra chỉ tạo thêm bi kịch. Bất hạnh chồng lên bất hạnh. Cho tới khi bà nhắm mắt, em chắc chắn bí mật này sẽ bị chôn vùi. Nếu không phải vì anh đã biết... thì em...

Phải rồi, nếu như tôi không vô tình đọc được những dòng nhật ký cũ kỹ ấy. Có lẽ trong tình cảnh như em, không một người con gái nào đủ can đảm có thể nói ra, lại còn nói ra trước mặt người yêu mình. Nhưng liệu còn có số phận nào giống như em không? Đôi mắt tôi lúc ấy hình như chỉ nhìn thấy một mình em phải chịu sự giày vò với nỗi đau tinh thần. Cơn mưa đêm vẫn còn dai dẳng, trút xuống hai chúng tôi những hạt nặng trịch. Em gục đầu vào ngực tôi, người run lên vì lạnh hay là đang khóc...

- Qua hết rồi Li An, đã qua hết rồi. Anh hứa đấy.

Tôi đã hứa, nhưng giờ đây tôi có còn giữ được lời hứa ấy không? Lúc em buông tay trong cuộc tình này thì tôi đã hiểu em mãi mãi cũng không gạt bỏ được. Em sẽ mãi mãi ôm nỗi đau đó mà không còn sóng bước cùng tôi nữa. Không còn tôi bên cạnh, thứ cảm giác sợ hãi đó sẽ càng giày vò em nhiều hơn. Nửa năm trôi qua rồi, em đã tìm được ai khác thay thế tôi chưa? Để giúp em ngăn vết thương tạm ngừng rĩ máu. Chỉ là tạm thời thôi, vì tôi biết em sợ đau, vì em không thể đối diện với nó nên vết thương sẽ chẳng bao giờ lành lặn.

Ở nơi xa xôi đó em giờ có yên vui không? Lòng tôi nơi đây nào có được phút giây bình lặng...

Sài Gòn, những mùa hoa bỏ lại...

Nàng cầm ô, tay giơ cao về phía trước trơ trọi hứng lấy giữa cơn mưa. Đã bao lần nàng đứng dưới mưa thế này. Đã bao lần nàng đi qua con đường này. Đã bao lần nàng đứng nhìn ngôi nhà ấy từ xa, cánh cổng vẫn còn đóng chặt bởi chiếc khóa sắc lạnh.

Sài Gòn năm nay mùa mưa vẫn ào ạt, vẫn rả rích, có đôi khi kéo dài thành những cơn dông. Nàng bước trong mưa, lầm lũi, lặng lẽ. Nàng đang đợi chờ điều gì? Dường như kể từ ngày rời xa anh, nàng chẳng buồn đeo vào lại chiếc mặt nạ của mình. Chiếc mặt nạ luôn mỉm cười, không đắn đo không dễ dàng xao động trước bất kỳ ai. Khi đeo chiếc mặt nạ ấy, nàng ích kỷ, nàng đầy nhiệt huyết nhưng sẵn sàng tàn nhẫn trước những ai mang cho nàng cảm giác sợ hãi. Nàng chỉ biết sống cho riêng mình.
Rời xa anh, chiếc mặt nạ ấy đã vỡ vụn. Những thú vui thường nhật chỉ còn là thoáng qua. Những con người mới tìm đến, nàng chẳng còn hứng thú yêu vội như trước kia nữa. Cuộc sống của nàng đi qua những ngày thật lặng lẽ, bình dị. Nàng sống chậm và chuyên tâm với công việc mà mình yêu thích. Mỗi tối, chương trình của nàng ở đài phát thanh được rất nhiều thính giả đón nhận. Nàng giúp mọi người gửi đi thông điệp yêu thương, kết nối những trái tim xa xôi đến gần nhau, nhưng với chính mình thì nàng lại bất lực.

Ngày anh đi, nàng không còn nhớ rõ nữa. Nó mờ nhạt quá, mờ nhạt trong những cơn mưa đọng lại đâu đó trên khóe mắt. Từ bao giờ cũng không biết nữa, nàng vẫn khóc mỗi khi nhớ đến anh. Bao nhiêu mùa hoa đã nở, màu hoa đỏ rực mà anh rất thích. Những cánh phượng cứ thế rơi rụng, tơi tả héo tàn cũng giống như chuyện của nàng và anh. Có đôi lúc, trong cơn mưa đêm nàng mới giật mình nhận ra... chia tay thật rồi.

Đã kết thúc rồi Li An ơi!

Năm ngoái, cha nàng qua đời sau một cơn tai biến. Nàng đứng lặng bên giường bệnh, không một biểu cảm nào hiện lên rõ ràng ngoại trừ ánh mắt sắc lạnh. Con người mà nàng nghĩ rằng không bao giờ xứng đáng nhận được sự tha thứ. Sự đau đớn, ghẻ lạnh, giày vò cho đến chết cũng không thấm thía so với nỗi đau mà nàng phải câm lặng chịu đựng suốt hơn mười mấy năm qua. Nàng hả dạ lắm, nàng sẽ cười vì con người đó đáng phải như thế. Nhưng tận sâu trong ánh mắt nàng đã run lên, màu đỏ rực lên không phải vì bất kỳ sự căm phẫn nào mà chính là nước mắt đắng cay. Đôi chân gần như không thể đứng vững, lúc đó nàng chỉ mong có anh bên cạnh để nói với nàng rằng: “Đã qua hết rồi, Li An.”






No comments

Powered by Blogger.