VẠN CỔ CHÍ TÔN CHƯƠNG 14 - TRUYỆN HUYỀN ẢO - TRUYENHOANGDUNG
VẠN CỔ CHÍ TÔN
Tác giả : Thái Nhất Sinh Thủy
Thể loại: Truyện Huyền Ảo
Cổ Vinh ngẩn ngơ, thân thể lại khó
có thể di động mảy may, Lý Vân Tiêu nói hắn 10 ngàn cái hoài nghi, nhưng trở thành
Thuật Luyện Sư, mê hoặc to lớn này để hắn không có cách nào từ bỏ, nhất thời chịu
thua nói:
– Xin lỗi, là ta quá khiếp sợ. Ngươi thật chắc chắn để ta trong vòng năm mươi ngày khôi phục hồn lực?
Lý Vân Tiêu lắc lắc ngón trỏ, hừ lạnh nói:
– Không phải khôi phục hồn lực, là thành Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính. Kỳ thực ta hoàn toàn có thể để cho ngươi trong năm ngày liền lên cấp, chỉ có điều ngươi không đáng ta vun bón như vậy.
Cổ Vinh gian nan nuốt ngụm nước miếng.
– Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp ta?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, gằn từng chữ nói:
– Làm nô bộc của ta!
– Không thể!
Con ngươi Cổ Vinh đột nhiên mờ to, hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi một hoàng mao tiểu tử, lại muốn thu một tên Thuật Luyện Sư làm nô bộc! Quá ngông cuồng!
Lý Vân Tiêu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một luồng khí thế từ trên người lan ra, trong mắt loé ra một tia châm biếm, lạnh lùng nói:
– Nếu không phải ta bây giờ thực lực không đủ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm nô bộc của ta sao? Dù vậy, ngươi cũng chỉ có tư cách làm nô bộc năm mươi ngày, sau năm mươi ngày liền cút cho ta!
Cổ Vinh kinh sợ đến mức trong đầu trống không, Lý Vân Tiêu nói chấn động đến đầu hắn tê dại, nhưng không có chút phẫn nộ nào biểu hiện ra. Bởi vì trong mắt đối phương không hề che giấu chút nào châm biếm cùng nhìn xuống, căn bản không phải giả ra, mà là một cách tự nhiên, thật giống xác thực là như vậy, mình không có tư cách làm nô bộc của hắn, là thiên kinh địa nghĩa.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người điên? Người điên làm sao có khả năng liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ta, còn có phương pháp hóa giải. Ta là tra khắp tư liệu của toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư cũng không tìm được biện pháp.
Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến.
– Ngươi có phải là cảm thấy làm nô bộc của ta rất oan ức?
Phí lời, đương nhiên oan ức! Trong lòng Cổ Vinh tức giận mắng không ngớt, đột nhiên hai con mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, một đạo hào quang kỳ dị lóe lên một cái rồi biến mất.
Liền ở trong nháy mắt này, con ngươi của Cổ Vinh bỗng nhiên phóng to, một cảm giác hoảng sợ truyền khắp cả toàn thân, đó là run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, thật giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với loại Thần linh kia đã kính sợ cùng run rẩy!
Ầm!
Hắn không thể đứng thẳng được, hai chân trực tiếp quỳ trên nền đá, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, loại cảm giác ngột ngạt trên linh hồn kia để hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên!
– Xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trên người một tiểu tử tại sao có thể có uy thế linh hồn mạnh mẽ như vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Lần này Cổ Vinh triệt để bối rối, không chỉ có bối rối, hơn nữa còn sợ, là cảm giác sợ hãi thật sâu. Loại miệt thị cùng uy thế trên linh hồn kia, hắn cảm giác được chỉ cần đối phương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, linh hồn của mình liền hồn phi phách tán. Thật giống như Võ Đế cao cao tại thượng, nhích ngón tay là có thể giết chết Vũ đồ.
– Cho ngươi ba cái hô hấp thời gian, muốn hay không?
Muốn hay không?
– Xin lỗi, là ta quá khiếp sợ. Ngươi thật chắc chắn để ta trong vòng năm mươi ngày khôi phục hồn lực?
Lý Vân Tiêu lắc lắc ngón trỏ, hừ lạnh nói:
– Không phải khôi phục hồn lực, là thành Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính. Kỳ thực ta hoàn toàn có thể để cho ngươi trong năm ngày liền lên cấp, chỉ có điều ngươi không đáng ta vun bón như vậy.
Cổ Vinh gian nan nuốt ngụm nước miếng.
– Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp ta?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, gằn từng chữ nói:
– Làm nô bộc của ta!
– Không thể!
Con ngươi Cổ Vinh đột nhiên mờ to, hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi một hoàng mao tiểu tử, lại muốn thu một tên Thuật Luyện Sư làm nô bộc! Quá ngông cuồng!
Lý Vân Tiêu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một luồng khí thế từ trên người lan ra, trong mắt loé ra một tia châm biếm, lạnh lùng nói:
– Nếu không phải ta bây giờ thực lực không đủ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm nô bộc của ta sao? Dù vậy, ngươi cũng chỉ có tư cách làm nô bộc năm mươi ngày, sau năm mươi ngày liền cút cho ta!
Cổ Vinh kinh sợ đến mức trong đầu trống không, Lý Vân Tiêu nói chấn động đến đầu hắn tê dại, nhưng không có chút phẫn nộ nào biểu hiện ra. Bởi vì trong mắt đối phương không hề che giấu chút nào châm biếm cùng nhìn xuống, căn bản không phải giả ra, mà là một cách tự nhiên, thật giống xác thực là như vậy, mình không có tư cách làm nô bộc của hắn, là thiên kinh địa nghĩa.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người điên? Người điên làm sao có khả năng liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ta, còn có phương pháp hóa giải. Ta là tra khắp tư liệu của toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư cũng không tìm được biện pháp.
Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến.
– Ngươi có phải là cảm thấy làm nô bộc của ta rất oan ức?
Phí lời, đương nhiên oan ức! Trong lòng Cổ Vinh tức giận mắng không ngớt, đột nhiên hai con mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, một đạo hào quang kỳ dị lóe lên một cái rồi biến mất.
Liền ở trong nháy mắt này, con ngươi của Cổ Vinh bỗng nhiên phóng to, một cảm giác hoảng sợ truyền khắp cả toàn thân, đó là run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, thật giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với loại Thần linh kia đã kính sợ cùng run rẩy!
Ầm!
Hắn không thể đứng thẳng được, hai chân trực tiếp quỳ trên nền đá, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, loại cảm giác ngột ngạt trên linh hồn kia để hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên!
– Xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trên người một tiểu tử tại sao có thể có uy thế linh hồn mạnh mẽ như vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Lần này Cổ Vinh triệt để bối rối, không chỉ có bối rối, hơn nữa còn sợ, là cảm giác sợ hãi thật sâu. Loại miệt thị cùng uy thế trên linh hồn kia, hắn cảm giác được chỉ cần đối phương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, linh hồn của mình liền hồn phi phách tán. Thật giống như Võ Đế cao cao tại thượng, nhích ngón tay là có thể giết chết Vũ đồ.
– Cho ngươi ba cái hô hấp thời gian, muốn hay không?
Muốn hay không?
Đồng ý, có thể thẳng tới mây xanh!
Bỏ mất, là tiếc nuối cả đời!
– Ta… Ta đồng ý!
Cổ Vinh cắn chặt hàm răng, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra mấy chữ này. Nhưng vừa mở miệng, nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, hoàn toàn thoát lực, trực tiếp nằm trên đất.
Nhưng nội tâm lại vạn phần thoải mái, thật giống như hoàn thành một việc lớn viên mãn xuất sắc, này để trong lòng hắn cũng vạn phần khiếp sợ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một nụ cười.
– Không tệ, vẫn tính quả đoán. Sau này ngươi sẽ biết, quyết định của ngày hôm nay là may mắn làm sao. Nếu ngươi đã nhận ta làm chủ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Hắn cong ngón tay búng một cái, một phương thuốc bắn nhanh ra.
– Dựa theo phương pháp phía trên tu luyện, trong vòng năm ngày không thể lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, liền chứng minh tư chất của ngươi quá kém, không có tư cách làm nô bộc cho ta, sau đó không cần tiếp tục tới gặp ta.
Trong ánh mắt Cổ Vinh vạn phần khiếp sợ, tiếp nhận phương thuốc nhìn lại, trong nháy mắt cả người như sét đánh, nghẹn ngào kêu lên.
– Luyện Hồn Thuật!
Lý Vân Tiêu nhẹ rên một tiếng, lơ đễnh nói:
– Chỉ là pháp môn luyện hồn rác rưởi nhất mà thôi, nhưng đủ để cho ngươi trong vòng năm ngày hoàn toàn khôi phục, đồng thời lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư.
Tờ giấy kia tựa hồ có ma lực vô cùng, thân thể Cổ Vinh không ngừng run rẩy lên, thân thể vừa khô quắt xuống thật giống như hít thuốc lắc, lần thứ hai nhảy nhót lên, trong đôi mắt cực kỳ hưng phấn.
– Luyện Hồn Thuật, dĩ nhiên là Luyện Hồn Thuật! Chủ, chủ, chủ nhân, này, đây là thật sao?
Hắn gian nan hô lên hai chữ “Chủ nhân”, lúc trước nội tâm còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, giận dữ và xấu hổ, hiện tại lập tức biến mất, chỉ có đầy ngập kích động.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.
– Trực tiếp gọi ta Vân thiếu là được, này chỉ là Luyện Hồn Thuật rác rưởi nhất, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ không keo kiệt ban thưởng. Ngươi trở về đi, có việc ta sẽ để người đi Công Hội Thuật Luyện Sư tìm ngươi.
– Vâng, Vân thiếu!
Cổ Vinh run cầm cập lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đem tờ giấy thả vào, lại cẩn thận từng li từng tí cất vào nhẫn chứa đồ. Hướng về Lý Vân Tiêu khom người lạy một hồi, liền cáo lui mà đi.
Thuật Luyện Sư tu luyện quan trọng nhất chính là đối với hồn lực tiến hành tẩm bổ, nhưng Thuật Luyện Sư phổ thông biện pháp tăng cường hồn lực chỉ có không ngừng thuật luyện, mới có thể lấy tốc độ thật chậm tăng cường.
Tương truyền ở trên thuật luyện chi đạo, tồn tại phương pháp trực tiếp tiến hành rèn luyện hồn lực, chỉ có điều những phương pháp này chỉ ở trong một ít điển tịch miêu tả, có tồn tại hay không cũng là câu đố. Cổ Vinh vạn vạn không nghĩ tới, mình dĩ nhiên có một ngày thật sự có thể được loại đồ vật trong truyền thuyết này, vừa ra học viện, nhất thời cảm thấy sáng sủa thanh minh, tâm tình cực kỳ vui sướng kích động.
– Vân thiếu này rốt cuộc là ai? Vừa nãy hắn triển khai hẳn là Nhiếp hồn thuật trong truyền thuyết, hắn dĩ nhiên nắm giữ bí pháp như vậy!
Cổ Vinh dù sao cũng là Thuật Luyện Sư, lập tức liền hiểu được vừa nãy run rẩy là chuyện gì xảy ra. Bằng không một tiểu tử phổ thông tuyệt đối không thể có uy thế linh hồn kinh khủng như thế.
– Còn có Luyện Hồn Thuật, đồ vật quý trọng như thế dĩ nhiên tùy tiện tặng người, toàn bộ Nước Thiên Thủy, mặc dù là Vương thất cũng không bạo tay như thế? Bất luận làm sao, có thể có được Luyện Hồn Thuật, dù bảo hắn làm nô bộc mấy năm, cũng không thiệt thòi!
Bỏ mất, là tiếc nuối cả đời!
– Ta… Ta đồng ý!
Cổ Vinh cắn chặt hàm răng, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra mấy chữ này. Nhưng vừa mở miệng, nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, hoàn toàn thoát lực, trực tiếp nằm trên đất.
Nhưng nội tâm lại vạn phần thoải mái, thật giống như hoàn thành một việc lớn viên mãn xuất sắc, này để trong lòng hắn cũng vạn phần khiếp sợ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một nụ cười.
– Không tệ, vẫn tính quả đoán. Sau này ngươi sẽ biết, quyết định của ngày hôm nay là may mắn làm sao. Nếu ngươi đã nhận ta làm chủ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Hắn cong ngón tay búng một cái, một phương thuốc bắn nhanh ra.
– Dựa theo phương pháp phía trên tu luyện, trong vòng năm ngày không thể lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, liền chứng minh tư chất của ngươi quá kém, không có tư cách làm nô bộc cho ta, sau đó không cần tiếp tục tới gặp ta.
Trong ánh mắt Cổ Vinh vạn phần khiếp sợ, tiếp nhận phương thuốc nhìn lại, trong nháy mắt cả người như sét đánh, nghẹn ngào kêu lên.
– Luyện Hồn Thuật!
Lý Vân Tiêu nhẹ rên một tiếng, lơ đễnh nói:
– Chỉ là pháp môn luyện hồn rác rưởi nhất mà thôi, nhưng đủ để cho ngươi trong vòng năm ngày hoàn toàn khôi phục, đồng thời lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư.
Tờ giấy kia tựa hồ có ma lực vô cùng, thân thể Cổ Vinh không ngừng run rẩy lên, thân thể vừa khô quắt xuống thật giống như hít thuốc lắc, lần thứ hai nhảy nhót lên, trong đôi mắt cực kỳ hưng phấn.
– Luyện Hồn Thuật, dĩ nhiên là Luyện Hồn Thuật! Chủ, chủ, chủ nhân, này, đây là thật sao?
Hắn gian nan hô lên hai chữ “Chủ nhân”, lúc trước nội tâm còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, giận dữ và xấu hổ, hiện tại lập tức biến mất, chỉ có đầy ngập kích động.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.
– Trực tiếp gọi ta Vân thiếu là được, này chỉ là Luyện Hồn Thuật rác rưởi nhất, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ không keo kiệt ban thưởng. Ngươi trở về đi, có việc ta sẽ để người đi Công Hội Thuật Luyện Sư tìm ngươi.
– Vâng, Vân thiếu!
Cổ Vinh run cầm cập lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đem tờ giấy thả vào, lại cẩn thận từng li từng tí cất vào nhẫn chứa đồ. Hướng về Lý Vân Tiêu khom người lạy một hồi, liền cáo lui mà đi.
Thuật Luyện Sư tu luyện quan trọng nhất chính là đối với hồn lực tiến hành tẩm bổ, nhưng Thuật Luyện Sư phổ thông biện pháp tăng cường hồn lực chỉ có không ngừng thuật luyện, mới có thể lấy tốc độ thật chậm tăng cường.
Tương truyền ở trên thuật luyện chi đạo, tồn tại phương pháp trực tiếp tiến hành rèn luyện hồn lực, chỉ có điều những phương pháp này chỉ ở trong một ít điển tịch miêu tả, có tồn tại hay không cũng là câu đố. Cổ Vinh vạn vạn không nghĩ tới, mình dĩ nhiên có một ngày thật sự có thể được loại đồ vật trong truyền thuyết này, vừa ra học viện, nhất thời cảm thấy sáng sủa thanh minh, tâm tình cực kỳ vui sướng kích động.
– Vân thiếu này rốt cuộc là ai? Vừa nãy hắn triển khai hẳn là Nhiếp hồn thuật trong truyền thuyết, hắn dĩ nhiên nắm giữ bí pháp như vậy!
Cổ Vinh dù sao cũng là Thuật Luyện Sư, lập tức liền hiểu được vừa nãy run rẩy là chuyện gì xảy ra. Bằng không một tiểu tử phổ thông tuyệt đối không thể có uy thế linh hồn kinh khủng như thế.
– Còn có Luyện Hồn Thuật, đồ vật quý trọng như thế dĩ nhiên tùy tiện tặng người, toàn bộ Nước Thiên Thủy, mặc dù là Vương thất cũng không bạo tay như thế? Bất luận làm sao, có thể có được Luyện Hồn Thuật, dù bảo hắn làm nô bộc mấy năm, cũng không thiệt thòi!
Trong lòng hắn bắt đầu cân bằng
lên, trái lại cảm giác mình chiếm lợi ích to lớn. Hơn nữa vật này giá trị, khó
có thể đánh giá. Nếu bị người biết được, coi như là mình chỉ sợ cũng có tai họa
đẫm máu. Vì vậy cẩn thận từng li từng tí ẩn náu, vội vàng hướng Tháp Thuật luyện
sư lao đi.
Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế trầm tư một láy, nếu không phải thực lực của mình quá mức nhỏ yếu, sẽ không cần thu Cổ Vinh làm nô bộc. Hơn nữa vừa nãy sau khi triển khai phương pháp nhiếp hồn, hồn lực của hắn cũng chịu đến tổn thương rất nặng!
– Đáng tiếc sau khi sống lại hồn lực bị suy nhược, bằng không chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, không cần phí trắc trở lớn như vậy!
Sau khi sống lại, hồn lực của mình ngay cả Sĩ cấp Thuật Luyện Sư phổ thông cũng có chỗ không bằng. Vừa nãy vẻn vẹn là dùng Nhiếp hồn bí pháp trong nháy mắt hù sợ Cổ Vinh. Nếu Cổ Vinh hoãn lại một chút, tất nhiên sẽ phát hiện không đúng, lúc này mới lấy ra một bộ Luyện Hồn Thuật cho hắn.
Cái này kêu là đánh một gậy, lại cho cái bánh bao. Bằng không Luyện Hồn Thuật này lại bỏ đi cũng là bảo vật vô giá, hắn há có thể dễ dàng tặng người.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, trong đầu bắt đầu hiện ra một phần văn tự, tất cả đều là văn tự khó có thể phân biệt, ở trong óc thoáng hiện từng cái.
Chỉ là hắn cố nhớ ra sao, cũng không cách nào để bản văn tự này hiển hiện ngưng hình toàn bộ!
Sau khi Linh hồn của mình giác tỉnh, trở thành một đại cường giả là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mục tiêu của Lý Vân Tiêu không chỉ ở đây, hắn muốn trở thành tồn tại vượt qua kiếp trước, xung kích cảnh giới trong truyền thuyết. Trước mắt chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là trí nhớ kiếp trước, cũng không phải Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Mà là kiếp trước trước khi ngã xuống, tại Thiên Đãng sơn mạch phát hiện một bản luyện hồn công pháp… Đại Diễn Thần Quyết!
Bản phương pháp luyện hồn này mình chưa từng nghe thấy, bên trong ghi chép Luyện Hồn Thuật càng là vượt qua tưởng tượng của mình. Có thể để linh hồn sống lại, tất nhiên cùng bản Đại Diễn Thần Quyết này thoát ly không được can hệ. Thời điểm mình khôi phục trí nhớ kiếp trước, trong đầu vang lên âm thanh chính là văn tự của bản thần quyết này.
Tu sĩ trên Thiên Vũ đại lục, trên căn bản chia làm võ tu cùng thuật tu, người trước chủ yếu là luyện khí, cũng có số ít võ tu chuyên môn luyện thể, cũng chính là võ giả phổ thông. Người sau lại luyện hồn, cũng chính là Thuật Luyện Sư. Ba người này phân biệt đối ứng tinh, khí, thần, bất luận một hạng nào đạt đến đỉnh điểm, cũng có thể trở thành tồn tại quát tháo đại lục.
Đời trước Lý Vân Tiêu đem tinh khí thần đều tu luyện tới Đế cấp, biết rõ ba người trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau. Trong mấy vị phong hào Vũ Đế ở trên bảng xếp hạng, không có ai mà không đem sở trường tu luyện tới đỉnh cao, lúc này mới có thể hơn xa tồn tại khác.
Cái này cũng là nguyên nhân sau khi đạt tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao liền không cách nào tiến thêm, hắn vì đạp đổ hạn chế để đột phá, lúc này mới nghĩ trăm phương ngàn kế lấy tới Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Chỉ có thể, khí, hồn tam giả đồng thời đạt đến đỉnh cao, mới có thể xung kích Thập Phương cảnh giới trong truyền thuyết!
– Có Đại Diễn Thần Quyết này, ta tất có thể tu luyện hồn lực tới Đế cấp đỉnh cao, cộng thêm luyện thể thuật của Bá Thiên, đến thời điểm đó ba người hợp nhất, xung kích Thập Phương Thần Cảnh, vô địch thiên hạ!
Trong hai mắt hắn xẹt qua một tia tinh mang, dường như xuyên thấu không gian, nhìn về phần cuối của hư không vô tận!
– Có khối Ngũ Thải Thần Không Thạch này, ta chí ít có thể đề luyện ra mười ba cây Thần Châm, đủ để kích thích tiềm năng thân thể, mở ra mạch luân!
Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, vừa nãy hồn lực bị hao tổn lấy tốc độ khủng khiếp khôi phục lại. Không bao lâu liền đạt đến trình độ hồn lực của Thuật luyện học đồ đỉnh cao.
– Cách Sĩ cấp Thuật Luyện Sư còn thiếu một chút, có điều đầy đủ luyện chế Thần Châm cùng bố trí thuốc!
Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế trầm tư một láy, nếu không phải thực lực của mình quá mức nhỏ yếu, sẽ không cần thu Cổ Vinh làm nô bộc. Hơn nữa vừa nãy sau khi triển khai phương pháp nhiếp hồn, hồn lực của hắn cũng chịu đến tổn thương rất nặng!
– Đáng tiếc sau khi sống lại hồn lực bị suy nhược, bằng không chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, không cần phí trắc trở lớn như vậy!
Sau khi sống lại, hồn lực của mình ngay cả Sĩ cấp Thuật Luyện Sư phổ thông cũng có chỗ không bằng. Vừa nãy vẻn vẹn là dùng Nhiếp hồn bí pháp trong nháy mắt hù sợ Cổ Vinh. Nếu Cổ Vinh hoãn lại một chút, tất nhiên sẽ phát hiện không đúng, lúc này mới lấy ra một bộ Luyện Hồn Thuật cho hắn.
Cái này kêu là đánh một gậy, lại cho cái bánh bao. Bằng không Luyện Hồn Thuật này lại bỏ đi cũng là bảo vật vô giá, hắn há có thể dễ dàng tặng người.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, trong đầu bắt đầu hiện ra một phần văn tự, tất cả đều là văn tự khó có thể phân biệt, ở trong óc thoáng hiện từng cái.
Chỉ là hắn cố nhớ ra sao, cũng không cách nào để bản văn tự này hiển hiện ngưng hình toàn bộ!
Sau khi Linh hồn của mình giác tỉnh, trở thành một đại cường giả là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mục tiêu của Lý Vân Tiêu không chỉ ở đây, hắn muốn trở thành tồn tại vượt qua kiếp trước, xung kích cảnh giới trong truyền thuyết. Trước mắt chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là trí nhớ kiếp trước, cũng không phải Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Mà là kiếp trước trước khi ngã xuống, tại Thiên Đãng sơn mạch phát hiện một bản luyện hồn công pháp… Đại Diễn Thần Quyết!
Bản phương pháp luyện hồn này mình chưa từng nghe thấy, bên trong ghi chép Luyện Hồn Thuật càng là vượt qua tưởng tượng của mình. Có thể để linh hồn sống lại, tất nhiên cùng bản Đại Diễn Thần Quyết này thoát ly không được can hệ. Thời điểm mình khôi phục trí nhớ kiếp trước, trong đầu vang lên âm thanh chính là văn tự của bản thần quyết này.
Tu sĩ trên Thiên Vũ đại lục, trên căn bản chia làm võ tu cùng thuật tu, người trước chủ yếu là luyện khí, cũng có số ít võ tu chuyên môn luyện thể, cũng chính là võ giả phổ thông. Người sau lại luyện hồn, cũng chính là Thuật Luyện Sư. Ba người này phân biệt đối ứng tinh, khí, thần, bất luận một hạng nào đạt đến đỉnh điểm, cũng có thể trở thành tồn tại quát tháo đại lục.
Đời trước Lý Vân Tiêu đem tinh khí thần đều tu luyện tới Đế cấp, biết rõ ba người trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau. Trong mấy vị phong hào Vũ Đế ở trên bảng xếp hạng, không có ai mà không đem sở trường tu luyện tới đỉnh cao, lúc này mới có thể hơn xa tồn tại khác.
Cái này cũng là nguyên nhân sau khi đạt tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao liền không cách nào tiến thêm, hắn vì đạp đổ hạn chế để đột phá, lúc này mới nghĩ trăm phương ngàn kế lấy tới Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Chỉ có thể, khí, hồn tam giả đồng thời đạt đến đỉnh cao, mới có thể xung kích Thập Phương cảnh giới trong truyền thuyết!
– Có Đại Diễn Thần Quyết này, ta tất có thể tu luyện hồn lực tới Đế cấp đỉnh cao, cộng thêm luyện thể thuật của Bá Thiên, đến thời điểm đó ba người hợp nhất, xung kích Thập Phương Thần Cảnh, vô địch thiên hạ!
Trong hai mắt hắn xẹt qua một tia tinh mang, dường như xuyên thấu không gian, nhìn về phần cuối của hư không vô tận!
– Có khối Ngũ Thải Thần Không Thạch này, ta chí ít có thể đề luyện ra mười ba cây Thần Châm, đủ để kích thích tiềm năng thân thể, mở ra mạch luân!
Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, vừa nãy hồn lực bị hao tổn lấy tốc độ khủng khiếp khôi phục lại. Không bao lâu liền đạt đến trình độ hồn lực của Thuật luyện học đồ đỉnh cao.
– Cách Sĩ cấp Thuật Luyện Sư còn thiếu một chút, có điều đầy đủ luyện chế Thần Châm cùng bố trí thuốc!
Hắn đem Hàn Bách cùng Trần Chân sắp
xếp cẩn thận, hướng trong phòng luyện công đi đến.
Ký túc xá một người phân phối phòng luyện công đều là chọn dùng Kim Cương thạch cực kỳ cứng cỏi xây thành, không chỉ Võ giả bình thường khó phá, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt.
Lý Vân Tiêu từ trong vật liệu mà Cổ Vinh đưa lấy ra một loại nguyên liệu tên Tử Kim sa, hai tay vỗ một cái liền hóa thành bụi, ở trên đất họa ra một trận pháp, trận pháp vừa thành, một luồng sức mạnh kỳ dị bắt đầu lan ra.
Hắn đem Ngũ Thải Thần Không Thạch đặt ở trên mặt đất, lấy ra đại kiếm toàn lực đánh xuống, “Oanh” một tiếng vỡ vụn thành vô số khối bé nhỏ.
Chỗ mi tâm đột nhiên lướt qua một tia kim quang, một luồng hồn lực vô hình dập dờn bay ra, đem những hạt nhỏ kia toàn bộ gói lại, ngưng tụ ở trên trận pháp.
Những hạt nhỏ kia tựa hồ thu được lực lượng của trận pháp dẫn dắt, bắt đầu chậm rãi rung động, tần suất càng ngày càng cao. Lý Vân Tiêu cẩn thận dùng hồn lực khống chế tiết tấu của Ngũ Thải Thần Không Thạch, mặc cho nó nhảy lên.
Nếu có người quan sát quá trình này, tất nhiên sẽ cả kinh trợn mắt ngoác mồm. Bất kể là khắc trận, luyện thạch, hay là triển khai hồn lực, đều cùng Thuật Luyện Sư phổ thông khác nhau hoàn toàn, căn bản khó có thể lý giải.
Kiếp trước Lý Vân Tiêu kinh nghiệm phong phú bù đắp về mặt thực lực không đủ, nguyên bản đồ vật chỉ có Sĩ cấp Thuật Luyện Sư mới có thể luyện chế, hắn lấy thực lực của Thuật luyện học đồ cao cấp cũng thuận buồm xuôi gió luyện chế ra.
Lượng lớn đá vụn ở trên trận pháp bắt đầu phát sinh âm thanh nổ tung, giống như rang đậu, hoá thành hình dạng sền sệt lại bắt đầu ngưng tụ. Màu sắc ở trạng thái lỏng càng ngày càng tươi đẹp chói mắt, có lượng lớn màu trắng xám trực tiếp phiêu tán đi ra ngoài.
Hắn dĩ nhiên đem bước tinh luyện trực tiếp dung hợp đến trong quá trình luyện chế, nếu bị những người trong Thuật Luyện Sư Công Hội kia nhìn thấy, tất nhiên sẽ trợn tròn mắt!
– Ngưng!
Trong miệng Lý Vân Tiêu quát một tiếng, ngón trỏ hướng hư không phía trước hơi điểm nhẹ, tinh hoa ở trên trận pháp bị tinh luyện ra trong nháy mắt ngưng tụ thành mười ba thanh châm mang bé nhỏ, khúc xạ ra ánh sáng năm màu, rất đẹp đẽ!
Mười ba thanh châm mang thần quang sáng láng, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu, hắn chẳng muốn liếc mắt nhìn, trực tiếp thu vào trong giới chỉ.
– Phía dưới, bắt đầu bố trí thuốc phạt kinh tẩy tủy.
Hắn tiện tay lấy ra hơn mười bồn chứa pha lê, to nhỏ cao thấp bất đồng, thành một hàng thả trên mặt đất.
Từ trong túi chứa đồ lấy ra một bình lớn màu đỏ, tỏa ra mùi tanh gay mũi, dĩ nhiên là máu một loại yêu thú nào đó, từng cái đổ vào trong bồn chứa.
Sau đó đột nhiên Lý Vân Tiêu hít một hơi, trong mắt lóe lên một tia tinh mang, hai tay nhanh chóng từ trong túi chứa đồ lấy ra các loại nguyên liệu, phân biệt đặt trong dung khí, rất nhanh trong các dung khí bắt đầu xuất hiện phản ứng không giống.
Ký túc xá một người phân phối phòng luyện công đều là chọn dùng Kim Cương thạch cực kỳ cứng cỏi xây thành, không chỉ Võ giả bình thường khó phá, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt.
Lý Vân Tiêu từ trong vật liệu mà Cổ Vinh đưa lấy ra một loại nguyên liệu tên Tử Kim sa, hai tay vỗ một cái liền hóa thành bụi, ở trên đất họa ra một trận pháp, trận pháp vừa thành, một luồng sức mạnh kỳ dị bắt đầu lan ra.
Hắn đem Ngũ Thải Thần Không Thạch đặt ở trên mặt đất, lấy ra đại kiếm toàn lực đánh xuống, “Oanh” một tiếng vỡ vụn thành vô số khối bé nhỏ.
Chỗ mi tâm đột nhiên lướt qua một tia kim quang, một luồng hồn lực vô hình dập dờn bay ra, đem những hạt nhỏ kia toàn bộ gói lại, ngưng tụ ở trên trận pháp.
Những hạt nhỏ kia tựa hồ thu được lực lượng của trận pháp dẫn dắt, bắt đầu chậm rãi rung động, tần suất càng ngày càng cao. Lý Vân Tiêu cẩn thận dùng hồn lực khống chế tiết tấu của Ngũ Thải Thần Không Thạch, mặc cho nó nhảy lên.
Nếu có người quan sát quá trình này, tất nhiên sẽ cả kinh trợn mắt ngoác mồm. Bất kể là khắc trận, luyện thạch, hay là triển khai hồn lực, đều cùng Thuật Luyện Sư phổ thông khác nhau hoàn toàn, căn bản khó có thể lý giải.
Kiếp trước Lý Vân Tiêu kinh nghiệm phong phú bù đắp về mặt thực lực không đủ, nguyên bản đồ vật chỉ có Sĩ cấp Thuật Luyện Sư mới có thể luyện chế, hắn lấy thực lực của Thuật luyện học đồ cao cấp cũng thuận buồm xuôi gió luyện chế ra.
Lượng lớn đá vụn ở trên trận pháp bắt đầu phát sinh âm thanh nổ tung, giống như rang đậu, hoá thành hình dạng sền sệt lại bắt đầu ngưng tụ. Màu sắc ở trạng thái lỏng càng ngày càng tươi đẹp chói mắt, có lượng lớn màu trắng xám trực tiếp phiêu tán đi ra ngoài.
Hắn dĩ nhiên đem bước tinh luyện trực tiếp dung hợp đến trong quá trình luyện chế, nếu bị những người trong Thuật Luyện Sư Công Hội kia nhìn thấy, tất nhiên sẽ trợn tròn mắt!
– Ngưng!
Trong miệng Lý Vân Tiêu quát một tiếng, ngón trỏ hướng hư không phía trước hơi điểm nhẹ, tinh hoa ở trên trận pháp bị tinh luyện ra trong nháy mắt ngưng tụ thành mười ba thanh châm mang bé nhỏ, khúc xạ ra ánh sáng năm màu, rất đẹp đẽ!
Mười ba thanh châm mang thần quang sáng láng, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu, hắn chẳng muốn liếc mắt nhìn, trực tiếp thu vào trong giới chỉ.
– Phía dưới, bắt đầu bố trí thuốc phạt kinh tẩy tủy.
Hắn tiện tay lấy ra hơn mười bồn chứa pha lê, to nhỏ cao thấp bất đồng, thành một hàng thả trên mặt đất.
Từ trong túi chứa đồ lấy ra một bình lớn màu đỏ, tỏa ra mùi tanh gay mũi, dĩ nhiên là máu một loại yêu thú nào đó, từng cái đổ vào trong bồn chứa.
Sau đó đột nhiên Lý Vân Tiêu hít một hơi, trong mắt lóe lên một tia tinh mang, hai tay nhanh chóng từ trong túi chứa đồ lấy ra các loại nguyên liệu, phân biệt đặt trong dung khí, rất nhanh trong các dung khí bắt đầu xuất hiện phản ứng không giống.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment