TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 65

LÃNG TỬ GIÓ



















Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết

CHƯƠNG 65

Tự nhiên ko gian cứ đặc lại 1 cách khó chịu. Tôi đưa tay lên định vỗ nhẹ vai em, nhưng ko thể. Dường như bị ai đó điểm huyệt, tôi cứ đứng trơ ra mà ko cử động được. 

“Chị biết em yêu Di mà, phải ko?” 

Tiếng Linh va vào ko gian tĩnh mịch, tức tưởi 1 cách khó khăn. Tôi thấy đầu óc mình trĩu nặng như bị người ta nhét vào đó nhiều viên đá lớn. 

“…..Ừ… …” 

“Sao chị nỡ cướp chiếc phao cứu sinh đã đưa em trở về từ cõi chết?” 

Câu hỏi như 1 vũ khi sát thương lợi hại, nó xé toạc lồng ngực tôi chỉ trong phút chốc. Tôi lùi lại phía sau giữ khoảng cách như tự vệ, vì bỗng có cảm giác sợ hãi vô hình. 

“Di làm sao có thể là chiếc phao của em khi anh ấy ko yêu em?” 

 Tôi cố tỏ ra thẳng thắn, nhưng sâu trong lòng cũng có chút ngờ vực. 

Đáp lại câu hỏi của tôi, Linh chỉ cười nhạt, đưa tay lau nước mắt, bước đến giường của mình, thả người nằm sấp và quay mặt ra hướng cửa sổ, tiếng nói bật lại chỗ tôi 

 “Anh ấy sẽ yêu em, miễn là chị đừng chen vào!” 

Tôi biết em sẽ nói như vậy. Ngay sau nụ cười có phần bất cần kia. Ko hiểu sao tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã dây vào những chuyện mệt mỏi này. 

“Chị xin lỗi vì đã chen vào, nếu em nghĩ như vậy. Nhưng tình yêu ko phải là thứ mà em có thể đạt được với điều kiện này hay điều kiện kia. Nếu Di yêu em, có chị hay ko có chị, anh ấy vẫn sẽ yêu em. Em có hiểu ko?” 

“Em ko hiểu gì cả…” 

 Giọng em nhỏ dần trước khi thiếp đi 

“Em chỉ cần Di thôi…” 

Linh ko nói với tôi, rằng hãy nhường Di lại cho em, hay yêu cầu tôi rời xa anh. Nhưng mỗi câu nói của em, thái độ của em, lại có vẻ như vậy. Hôm qua Di từng nói Linh ko yếu đuối như tôi nghĩ, và bây giờ tôi mới cảm thấy điều đó. Tuy nhiên, dù em có dùng cách nào đó để đẩy tôi ra khỏi mối quan hệ tay ba này, thì tôi biết, suy cho cùng, sự thật là Linh cần Di. Ít nhất là em cần Di hơn tôi. 

Cảm giác trở về từ cõi chết là như thế nào? Tôi ko biết. Nhưng khi 1 người bảo rằng họ trở về từ địa ngục vì  ai đó, thì có thể họ sẽ quay lại địa ngục nếu mất đi người ấy. 

Tôi định ra ngoài ăn chút gì đó vì từ trưa ngủ đến giờ có bỏ bụng được thứ gì đâu, nhưng nghĩ lại sợ Linh thức dậy lại bỏ đi đâu uống rượu như ban sáng thì  lại khốn khổ chứ chẳng đùa.  Do dự 1 hồi, tôi quyết định gọi bếp khách sạn mang lên 1 phần mì xào hải sản  để cứu đói, vừa ăn vừa xem phim có Hugh Grant đóng trên kênh truyền hình cáp. 

Tôi từng mê mệt Hugh trong Notting Hill với Julia Roberts và ước gì mình cũng có được 1 tình yêu lãng mạn, ngọt ngào như vậy. Đến giờ thì tôi công nhận, để có được sự lãng mạn kiểu “định mệnh” như phim, bạn phải đối mặt với hàng tá rắc rối và thậm chí là cay đắng đau khổ trước khi bạn có thể thấy nó ngọt ngào như thế nào. 

Màn hình điện thoại chớp sáng. Tôi vội chụp lấy, sợ Di gọi vào lúc này làm Linh thức giấc thì rất mệt. May mà số máy hiện lên là của Bảo Anh. 

“Nè, mày đoán xem tao gặp ai ở đây?” 

“Đạt hả?” 

Tôi đoán đại, nhưng rồi cũng nghĩ chắc ko phải. Nếu là Đạt thì nó đã chẳng đố tôi làm gì. 

“Dẹp Đạt với Được đi. Tao xù cậu nhóc ấy rồi……..”

 Dù nói với kiểu tỉnh rụi, nhưng giọng nó có vẻ buồn. 

“Sao vậy? Mày thiệt là…” 

“Tao thế nào kệ xác tao. Nói chung ko hợp… vậy đi” 

“Ko hợp?” 

“Hắn ông cụ non quá… Ơ mà đang định kể mày chuyện tao gặp ông Khoa mà, sao tự nhiên lại đá sang chuyện tao?”

“Khoa? Ở đâu? Đà Lạt?” 

“Ừa. Ổng đi lang thang 1 mình ở quanh hồ. Chắc cũng ko nhớ quê tao ở đây. Lúc gặp tao ổng có vẻ bất ngờ…” 

“Rồi sao nữa?” 

“Ổng nói chiều nay về Sài Gòn, mai ổng bay qua Mỹ lại. Mày có tiễn ko?” 

Bảo Anh vẫn ko biết chuyện tôi đi Nha Trang, cũng ko biết chuyện về Di. Nó chỉ biết tôi và Khoa đã chia tay, trước khi nó về Đà Lạt ăn tết. Như thoả thuận giữa 2 đứa, nó cũng ko tìm hiểu kỹ về lý do hay khuyên bảo gì, nhưng tôi biết nó vẫn ủng hộ Khoa nhiều.

“Ko. Tao ko tiễn đâu…” 

Tôi chùng giọng. Thực ra cho dù có ở Sài Gòn chiều nay, tôi nghĩ anh cũng ko muốn nhìn thấy tôi ở sân bay nữa. 

“Ờ… mà, ổng nói mày yêu gã nào khác hử?” 

“Thôi, có gì nói sau đi. Tám qua điện thoại thế này bao giờ mới xong?” 

Nhỏ có vẻ ko hài lòng, nhưng vì tôi đã tránh né nên nó cũng cúp máy, hẹn ngày kia vào sẽ hỏi cho ra. Đúng lúc tôi vừa bỏ máy xuống định ăn mì tiếp, Linh bật dậy, và lao vào toilet. 

Chưa đầy 5 phút, Linh trở ra với vẻ tái xanh và phờ phạc còn hơn cả ban nãy, tay cứ ôm ngực và thở gấp. Tôi cố đỡ em tới giường nhưng Linh gục xuống ngay cách toilet chỉ vài bước chân. 

Lúc này, tôi mới nhớ ra là em bị bệnh tim mà lại uống quá nhiều rượu. Những ngón tay tôi cứ như vướng vào nhau khi  bấm số tiếp tân nhờ gọi cấp cứu. Thân người mảnh mai của em nằm im trên tay tôi như nàng Bạch Tuyết vừa cắn phải táo độc. 

Quả táo do chính tôi mang đến……… 

………… 

Ngồi ngoài khu vực chờ trước phòng cấp cứu, tôi có thể nghe rõ tiếng thình thịch của tim mình đang đập. Mấy lần bấm máy định báo cô Lan, nhưng lại cancel trước khi chuông đổ. Biết nói thế nào bây giờ? Cháu đã làm Linh tổn thương và trở nên như thế? 

Vả lại, lúc này tình trạng em ra sao tôi cũng chưa biết. 

“Uống tí nước đi” 

 Di chìa chai Twister ướp lạnh cho tôi. May mà lúc này còn có hắn bên cạnh, nếu ko có lẽ tôi cũng vào nằm trong phòng kia luôn mất rồi. Vừa căng thẳng, vừa mệt mỏi, vừa lo sợ và hoang mang nữa. 

Vị nữ bác sĩ đứng tuổi có mái tóc xoăn bước ra khỏi phòng cấp cứu và nói gì đó với cô y tá. Có vẻ như hôm nay là 1 ngày mệt mỏi với bà ấy. Tôi liền chạy nhanh đến để hỏi thăm tình hình. 

“Ngất do rối loạn nhịp tim…” 

 Bà vừa nói vừa nhìn vào tờ giấy trên tay 

  “Bệnh tim bẩm sinh thì phải rồi. Người nhà nên tránh để cô bé xúc động mạnh…” 

“Giờ ổn chưa bác sĩ?” 

 Tôi hơi sốt ruột. 

“Ko sao rồi… Nhưng cứ nằm lại đêm nay để theo dõi nhé” 

 Nói xong, bà ấy vỗ vai trấn an tôi, và đi nhanh sang khu khác với vẻ hối hả. Cái tà áo blouse cứ bay nhẹ như đôi cánh của những thiên thần. Thật tệ là tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn. 

Cô y tá bảo chúng tôi có thể vào với em, nhưng nhớ làm thủ tục để chuyển sang phòng bệnh vì phòng cấp cứu ko có chỗ để nằm lại. Tôi nhẹ hết cả người khi thoáng thấy em đã tỉnh lại. 

“Sao ko vào?” 

 Di khẽ kéo tay tôi, 1 chân anh đã bước qua khỏi cửa nhưng tôi thì vẫn đứng im ngay bên ngoài. Liệu em có muốn nhìn thấy tôi ko? 

“Có lẽ anh vào 1 mình thôi… Em đi làm thủ tục …” 

“Đùa à?!”

 Mắt hắn sắc lạnh, tay siết chặt lại, ko cho tôi cơ hội trốn chạy 

 “Vào thì cả 2 cùng vào. Anh vào 1 mình làm gì hả?” 

“Nói chung là em ko nên vào… Anh chẳng hiểu gì cả. Nếu em là Linh thì em cũng ko muốn thấy đứa đã làm  mình đau đớn…” 


No comments

Powered by Blogger.